HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 177

- Tính mạng của Vua cha ta như ngọn đèn sắp hết dầu. Ta đưa ngươi vào
chữa cho Người ngươi lại nói là chưa vào được. Ngươi giận Vua cha ta đã
tống giam ngươi vào ngục chăng. Ngươi không sợ ta trị tội hay sao?
Sơn Nữ cười rất tươi đáp:
- Người đang đau yếu tính tình thất thường có chửi, có đánh thày thuốc thì
thày thuốc không được chấp. Người bệnh này là Vua. Nhà Vua có giam dân
nữ thì dân nữ cũng không dám giận. Dân nữ chưa vào được vì quanh nhà
Vua có hàng chục Ngự y giỏi giang. Một cô bé nương náu chốn rừng hoang
đang bị tống ngục lại vào chữa cho nhà Vua, các Ngự y sẽ nghĩ thế nào.
Một người ghen tức ngầm hại dân nữ, dân nữ đành chịu. Nhưng còn tính
mạng nhà Vua ai gánh chịu?
Hoàng tử sững người, không ngờ cô gái dân quê mà chín chắn đến thế.
Chàng hỏi:
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Sơn Nữ trả lời:
- Hoàng tử đừng lo. Người mang gói thuốc này về bí mật cho nhà Vua
uống.
Cầm gói thuốc rất nhỏ, Hoàng tử tỏ vẻ ngần ngại, Sơn Nữ nói:
- Dân nữ có hỏi một Thị vệ nên đã biết bệnh của nhà Vua. Tính mạng của
nhà Vua nguy cấp lắm rồi. Một chút thuốc này giữ cho nhà Vua được năm
ngày. Chỉ có như vậy dân nữ mới lo cứu được Người. Nếu Hoàng tử cho
nhà Vua uống thuốc rồi, trong năm ngày nhà Vua băng hà, Hoàng tử cứ trị
tội dân nữ. Dân nữ đã nói rõ, tin hay không tuỳ Hoàng tử.
Hoàng tử lại hỏi:
- Nếu không cho Vua cha ta uống gói thuốc này thì sao?
Sơn Nữ giao hẹn:
- Hoàng tử phải hứa với dân nữ một điều, dân nữ mới nói.
- Điều gì?
- Không được bắt tội dân nữ.
- Được.
- Nếu không uống gói thuốc này hai ngày nữa nhà Vua sẽ băng hà.
Hoàng tử giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.