HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 186

lại đấy.
Nhà Vua coi như chuyện lạ bèn hỏi Sơn Nữ:
- Hàng chục Ngự y, hàng trăm dành thuốc quý giá trên đời mà không đuổi
được bệnh của Trẫm. Vậy mà chỉ có một gói thuốc rất nhỏ của ngươi lại
làm cho Trẫm hồi tỉnh. Chẳng hay ngươi cho Trẫm uống thuốc gì mà hay
thế?
- Tâu đức Vua, đó là một loại phấn hoa rất độc nhưng rất quý.
Nhà Vua ngạc nhiên:
- Tại sao phấn hoa ấy rất độc mà lại quý?
- Tâu đức Vua, nó quý vì nó độc. Độc nhưng nó chữa được nhiều bệnh
hiểm nghèo. Một chút phấn hoa ấy thôi cũng kéo dài mạng sống của một
người được dăm bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó, người thầy thuốc
dùng thuốc khác có thể đuổi được bệnh. Nhưng nếu thầy thuốc non tay,
dùng hơi quá liều sẽ bị truỵ mạch. Khi ấy, dẫu là Thần, Tiên cũng đành
chịu.
Nét mặt nhà Vua trở nên trầm tư. Người nói:
- Than ôi! Nơi rừng rú mà có người giỏi giang như ngươi còn bên ta chẳng
có mấy người tài. Xem ra chỗ nào cũng thấy bị thịt, tham lam, xu nịnh.
Nhà Vua dừng lại giây lát chừng như để suy nghĩ rồi hỏi:
- Hoàng nhi, chỗ ăn chỗ nghỉ của ân nhân đây ngươi có lo chu đáo không?
Hoàng tử được thể tâu luôn:
- Tâu Vua cha, Sơn Nữ hiện nay đang là tội phạm. Hoàng nhi phải đón Sơn
Nữ từ nhà ngục ra để chữa cho Người ạ.
Nhà Vua giật mình hỏi:
- Ngươi phạm tội gì?
Hoàng tử bèn tấu lại đầu đuôi câu chuyện Sơn Nữ và con gái bác tiều bị bắt
giam. Ngoài ra còn ba người nữa cũng phạm tội "xin chữa bệnh cho Vua"
hiện đang trong ngục thất.
Đức chí tôn vỡ lẽ bèn nói:
- Trong lúc tâm trí bất an, Trẫm đã truyền chỉ không rõ ý khiến ngươi bị
oan. Ngươi có oán Trẫm không?
Sơn Nữ nghĩ một vị Vua mà dám nhận cái sai với dân thì đúng là phúc cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.