HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 213

Nhà Vua phóng tầm mắt, ngời ngời về phía xa, rồi Ngài quay nhìn Sơn Nữ,
nói:
- Trí tuệ của bà khanh đã giúp triều đình nhiều rồi. Còn nàng, trí tuệ của
nàng ta đã biết qua những ngày chữa bệnh cho Vua cha.
Ngừng chốc lát, nhà Vua nói tiếp:
- Hoàng huynh đặt giang sơn lên vai ta. Muốn chấn hưng xã tắc nhưng bá
quan rặt những kẻ bất tài, tham lam, xu nịnh. Nhân tài thì thưa, kế hay thì
thiếu, giá nàng là trai.. Hơn nữa, nàng lại nặng lòng quê. Trọng trí sáng của
nàng, ta hỏi một điều: Nếu ở cương vị ta, nàng sẽ làm thế nào để có nhân
tài?
Sơn Nữ chớp chớp mắt rồi nói:
- Tâu Hoàng thượng, Sơn Nữ trẻ dại, quê mùa không dám bàn việc lớn.
Nhưng dân nữ mạo muội nói điều đã nghe, đã thấy nếu Người cho phép.
Bà Thục Trâm lo lắm. Sơn Nữ mà nhỡ mồm thì chết. Còn nhà Vua, Ngài
khẽ cười:
- Nàng đã nghe, đã thấy gì cứ nói.
Bà Thục Trâm hắng giọng… Nhưng tiếng Sơn Nữ đã cất lên:
- Tâu Hoàng thượng, ngài Tuần phủ Bắc Lâm gặp việc gì khó bèn xức đến
các làng. Ai có ý hay dâng lên cho ngài. ý của ai hay, ngài dùng ngay và
thưởng cho người ấy. Vùng biên cương thuộc quyền của ngài cai quản được
yên ổn cũng do ngài làm theo ý của các làng trình lên. Điều này già trẻ Bắc
Lâm biết cả. Hoàng thượng cai quản cả nước. Người bố cáo khắp nơi. Ai có
ý hay, lời sáng thì dâng lên nhà Vua. May ra, Hoàng thượng tìm được người
tài.
Nhà Vua thốt lên:
- Giỏi ! Giỏi ! Nàng thật là giỏi ! Tại sao trẫm không nghĩ ra nhỉ?
Bà Thục Trâm nhẹ hẳn lòng. Nhà Vua nhìn bà Thục Trâm, nhìn Sơn Nữ rồi
ngước lên nói như nói với đất trời:
- Nếu Vương nghiệp của ta có một chút gì đó được ghi vào tre lụa, người
đời sau chắc gì đã nhớ. Nàng và cây cỏ tiên của nàng không cần ghi chép
đời vẫn không quên. Bởi cây cỏ tiên đã thuộc về dân gian nên nó thành
hương hoa tồn tại cùng xóm làng còn mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.