HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 152

Nói đến đó, cô gái trẻ bật khóc. Nét khổ cực còn hằn sâu trên khuôn mặt và
kí ức của nàng. Ana mỉm cười đầy thông cảm:

-Đừng lo. Iala, ta không để em khổ nữa đâu. Bây giờ ta đã là đại tướng quân
của Henki rồi, em sẽ trở thành em gái của ta, thành công nương danh giá.
Đừng lo lắng.

Iala không dám tin vào mắt mình nữa. Chị Reven đây ư? Chị ấy vẫn đẹp
như nàng từng biết. Vẫn đôi mắt xanh biếc, vẫn mái tóc nâu mềm mại
nhưng… nhưng đã có cái gì thay đổi trong cách nói chuyện ấy, cách mỉm
cười ấy. Ba năm trước nụ cười của Reven ấm áp bao nhiêu thì giờ lại lạnh
giá thấu xương bấy nhiêu. Iala bất giác rùng mình. Song, dù sao, chị ấy
cũng đã cứu thoát nàng và hứa cho nàng một cuộc sống sung túc…

-Ôi… - Ana ôm Iala vào lòng và cô bé khóc nức nở. Những giọt nước mắt
sung sướng của sự đoàn viên. Iala hoàn toàn không hay biết ngoài kia mây
đen đang kéo đầy trời. Sợi tơ sự sống của nàng sắp đứt… Không gian lạnh
giá như âm vang tiếng cười man dại của nữ thần Atropos đáng sợ…

Những tiếng kêu loẻng xoẻng khe khẽ vang lên ở lều chỉ huy quân đoàn
viễn chinh Henki. Trong ánh nến mờ

mờ, Iala đang nằm ngủ say trên giường, môi nở nụ cười hạnh phúc. Nàng
đang mơ về người chị xinh đẹp vừa tìm thấy chăng? Chà, chỉ biết đó là một
giấc mộng đẹp mà thôi. Những tiếng loẻng xoẻng lại vang lên rồi dừng hẳn
khi gươm được tra vào vỏ và giấu trong lớp áo choàng đen thần Chết, chiếc
khăn đen che mặt chỉ để lộ đôi mắt xanh to đẹp của Ana, mặt nàng lạnh
ngắt như băng giá và mắt thì còn hoang vu hơn những nấm mồ. Cả

doanh trại đang nghỉ ngơi, chỉ có vài lính canh đi lại trên thành cao. Hệt
một bóng ma, Ana nhẹ nhàng rời khỏi đó để hoà mình vào bóng đêm bao
trùm lên Porasitus. Đêm nay thậm chí không có cả trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.