HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 147

Suốt một ngày một đêm lo đến nghẹt thở, gặp mấy anh, mừng mừng, tủi
tủi... Chúng tôi ôm nhau, không kể xiết niềm vui... Thuyền trưởng Phước
cho biết do không thấy đèn Hòn Khoai nên bị lạc. Ngay đêm đó, theo kế
hoạch, tàu 69 đi đường sông vòng ra Tam Giang, ngược về cửa Bồ Đề vào
“cảng” Bực Lỡ. Để đảm bảo an toàn, lực lượng an ninh T3, du kích huyện,
xã được điều động bố trí dọc ven sông, cảnh giới phía trước, và tổ chức
ngụy trang. Đêm xuống, tiến hành bốc hàng... Nếu không trực tiếp chứng
kiến, thật khó tưởng tượng nổi, giữa vùng rừng ngập mặn, không ánh sáng,
không phương tiện bốc dỡ, chỉ với đôi bàn tay, trong hai đêm, cán bộ và
chiến sỹ ở bến đã bốc và chuyển 72 tấn vũ khí đến nơi an toàn. Lấy hết
hàng, định đưa tàu dời đi ẩn chỗ khác thì mấy anh thủy thủ phát hiện ra
“chân vịt” hỏng, không cơ động xa được. Chẳng hẳn thủy thủ tầu 69 lo,
chúng tôi cũng sốt ruột. Chân vịt hỏng, lấy gì đẩy tầu đi? Nó nằm sâu dưới
nước, làm sao chữa đây? Chẳng lẽ vì môt hỏng hóc nho nhỏ ấy, con tàu
đành nằm lại nơi rừng đước này? Bàn tới, bàn lui, vẫn chẳng tìm ra cách
giải quyết. Mấy ảnh buồn xo. Chúng tôi cũng ỉu xìu. Chợt anh Tư Mao, bến
phó của chúng tôi nêu ý kiến: “Chừ ri, ta làm một cái đốc... Nhưng tàu nổi
lên rồi, mấy anh có chữa được không?”. Anh Nguyễn Văn Bé, thợ máy
hăng hái: “Chữa được! Nhưng có cách chi làm cho tàu nổi khỏi mặt nước,
anh Tư? Cẩu không, tời không...”. Anh Tư nói: “Tôi tính làm được! Tôi cứ
nói, rồi mấy anh góp thêm, hí... Ta cố đưa tầu vào một rạch cạn. Thủy triều
lên, tàu dềnh theo. Cho chặt đước, chất theo kiểu chuồng heo, tuồn vào dưới
bụng nó, làm thành cái giá đỡ. Khi nước ròng, tàu nằm yên vị trên đó...”.
“Nhưng nước rút đâu có hết, anh Tư?”- Một người nói. “Nước rút không
hết, mình làm cho nó hết. Be bờ, tát cạn....”. Đơn giản, mà có lý! Anh Tư
Mao là con người thiệt lạ. Không chỉ hăng hái, nhiệt tình, cách mạng một
cây, mà thường có những đề xuất hết sức thông minh, táo bạo, hiệu quả.
Thời vận chuyển khó khăn, anh nghĩ ra thuyền hai đáy, đi công khai. Để có
tàu, anh sắm vai tư sản, làm ông chủ. Khi lộ, anh cải dạng cả chính mình để
tiếp tục hoạt động. Đường vận chuyển vũ khí trên biển, anh là người có
công rất lớn. Khi anh được tuyên dương danh hiệu anh hùng, ai cũng biểu
thiệt xứng đáng...

Những ngày đó, chúng tôi đẵn cây, làm giá đỡ chèn vào bụng tàu...Khi thủy
triều xuống, bến huy động cả đại đội đắp đập, bao quanh, không cho nước
vô. Rồi tát. Tát mãi, phải cạn. Hàng tháng trời, công việc mới xong, vì chỉ
được phép làm ban đêm. Nhìn con tàu tải trọng hàng trăm tấn, chềnh ềnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.