HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 256

Những đêm cho hàng xuống tàu thật sự là những đêm sôi động. Cả đơn vị
rậm rịch, náo nức như thể chuẩn bị vào trận. Mà vào trận thất, chúng tôi
đang đưa vũ khí vào tiền tuyến.

Những hôm như thế, chúng tôi thường ăn cơm sớm để chuẩn bị. 7 giờ tối,
công việc bắt đầu. Đèn dọc cầu cảng bật sáng. Đoàn xe vận tải từ kho Kha
Lâm từ từ tiến vào. Bạt trên xe được giỡ bỏ. Cứ bốn người chia làm hai cặp,
bắt đầu cho hàng xuống cầu dẫn. Mọi người đứng xen kẽ hai bên cầu dẫn
đẩy hàng trượt trên ròng rọc xuống hầm tàu. Hàng nặng xếp dưới, hàng nhẹ
xếp trên. Phải xuống đều cả hai hầm. Bốc được chừng 30 tấn, tạm nghỉ ăn
bánh mỳ lấy sức để làm tiếp. Tầu nào có trọng tải trên dưới 50 tấn, bốc
trong một đêm. Tàu nào có trọng tải trên 100 tấn, phải làm hai đêm.

Khi tiễn tàu ra khơi rồi, chúng tôi thấp thỏm trong sự chờ đợi. Rỗi rãi,
nhưng căng thẳng. Khi tàu từ chiến trường trở về, chúng tôi vỡ oà niềm vui,
sung sướng ôm vào mình các thủy thủ đã vượt hàng ngàn hải lý, vượt qua
hàng rào phong tỏa của kẻ thù để hoàn thành nhiệm vụ. Vậy là vũ khí đã
vào đến chiến trường. Chúng tôi vui còn là vì biết trong chiến công đó có
mình đóng góp.

Những ngày công tác ở bến cảng K.15 Đồ Sơn là những ngày khó quên.
Chúng tôi đã bao lần tiễn đồng đội ra đi. Và đã bao lần hoan hỉ đón đồng
đội thành công trở về. Nhưng đâu phải chuyến nào đồng đội của chúng tôi
cũng trở về an toàn. Đã có những con tàu và đã có những đồng đội ra đi mãi
mãi, không bao giờ được gặp lại... Họ đã hóa thân vào biển.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.