HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 118

Vô Phương lẫn Cù Như đều rất lúng túng, bất cứ lúc nào yêu tinh cũng

không quên xem chuyện dụ dỗ nam giới là nhiệm vụ cả đời. Trên núi Cửu
Âm này toàn là nữ yêu, tình cờ thấy nam giới thì liền lập tức trưng ra dáng
vẻ đói khát.

Trên mặt Chấn Y lại rất bình thản, y chắp tay với cô nàng, “Lúc nãy ta

không quan sát kỹ nên đã mạo phạm cô nương, mọi việc đều lấy bảo vệ gia
sư làm trọng, rất xin lỗi cô nương.”

Lộc Cơ mở to mắt nhìn Vô Phương, “Thì ra là cao túc* của Diễm cô

nương. Tiểu ca có lòng như thế thật khiến người ta thương tiếc…” Vừa nói
cô nàng vừa uốn éo vòng eo, “Ta cũng muốn một đồ đệ giống vậy nha.”

(*Cao túc: tiếng tôn xưng đồ đệ của người khác.)

Cù Như thấy Lộc Cơ õng ẹo thì có cảm giác bị uy hiếp, cho nên bước

tới đứng chắn giữa nàng ta và Chấn Y, “Sư đệ ta là người đàng hoàng, y cứ
thấy mỹ nhân là sẽ đau đầu, xin cô nương tự trọng.”

Lộc Cơ sững sờ, “Thấy mỹ nhân là sẽ đau đầu à? Vậy y sớm chiều đối

diện với Diễm cô nương, chẳng phải đã hôn mê từ lâu rồi sao? Điểu sứ
đừng có nhỏ mọn như thế, sư đệ chứ có phải con trai đâu mà không cho
phép người khác bắt chuyện với y?”

Cơn giận của Cù Như tuôn ra như lũ, “Ngươi mới là đồ phân chim*!

Hài cốt của tình lang còn chưa lạnh mà ngươi đã bắt đầu cợt nhả dụ dỗ
người khác, hèn gì nữ yêu núi Cửu Âm lại có tiếng xấu vang dội đến thế.”

(*Điểu sứ mà Lộc Cơ nói đồng âm với từ phân chim.)

Chỉ vài câu đã làm Lộc Cơ tím tái mặt mày.

Vô Phương cau mày mắng cô bé, dẫu gì người ta cũng có ý tốt tới chỉ

điểm cho họ, yêu quái vốn tính ngả ngớn chứ không hẳn là nàng ta có ác ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.