HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 133

Hừng đông thì cuối cùng bọn họ cũng đến được dốc Cam Mã. Nhìn

quanh bốn phía chìm trong sắc trời mờ mờ, nàng bất chợt nhớ lại cái năm
mình mới đến cõi đời này, quanh quẩn mãi trong khoảnh sân nhỏ tại một
khu nhà bị bỏ trống. Trong vườn có núi giả, có hoa cỏ, phiến đá nào cũng
được nhuộm một rêu u ám. Nàng bước đi trong giao thoa giữa đêm tối và
rạng sáng, trong thế giới tĩnh lặng đó, mọi thứ đều đã chết. Còn cả miệng
giếng tối đen trong sân nữa, chỉ mới dừng chân một lúc mà cơn khủng
hoảng và ngột ngạt không kiềm nén nổi xông thẳng lên đầu… thân là sát
hung, nàng vốn không nên có cảm giác này.

Không phát hiện ra tung tích của mèo yêu khổng lồ trên dốc Cam Mã,

lúc bọn họ đến nơi thì chỉ có một khối đá bằng phẳng trống không, cùng
với mấy con sóc rượt nhau chạy loanh quanh. Gió núi rét thấu xương, xua
tan sương mù dày đặc, ba người đứng trên đỉnh dốc, nhất thời không phân
biệt được phương hướng.

Tìm một con mèo yêu tầm thường ở Yêu giới mênh mông này thật sự

chẳng khác nào mò kim đáy biển cả. Đã đi lâu như vậy mà lại uổng công,
nhưng có điều cũng đã sớm dự liệu rồi.

Vô Phương nhìn Chấn Y, hàng mày rậm của y nhíu chặt, chắc hẳn là

thất vọng lắm! Nàng vỗ vai y, “Rồi sẽ có cách thôi, nếu không được nữa thì
chúng ta dựng y quán ở đây, tiếp yêu ma từ tám phương đến. Chỉ cần mèo
yêu vẫn còn ở Phạn Hành Sát Thổ thì nhất định có thể tìm được nó.”

Y chậm rãi lắc đầu, “Yêu coi bốn bể là nhà, nào có điểm dừng chân cố

định. Sư phụ không cần nhọc lòng vì ta đâu, có thể lấy lại được tu vi hay
không không quan trọng. Đi một chuyến đến Ô Kim Sát Thổ, gặp được
người và Cù Như đã là phúc của ta rồi.”

Y càng nói thế càng khiến hai nàng không dễ chịu gì. Cù Như ngắc

ngứ nói: “Nhưng sư đệ rốt cuộc cũng chỉ là người, không thể phi thăng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.