HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 134

sẽ có ngày già đi. Ta không muốn nhìn thấy sư đệ râu tóc bạc trắng đâu,
vẫn giữ dáng vẻ như bây giờ thì hơn.”

Đây chính là điểm đáng buồn của người phàm, sinh mệnh ngắn ngủi

chỉ mấy chục năm, điểm xuất phát cao hơn các loài khác nhưng lại khó đắc
đạo hơn hết. Bởi vì cầm thú không có thất tình lục dục, trong khi con người
lăn lộn hồng trần, thế tục rối ren, chỉ chốc lát đã già đi rồi chết, biến thành
một bài vị nho nhỏ trên bàn thờ, uổng phí một đời người.

Nghe Cù Như nói thế, Vô Phương liền liên tưởng đến viễn cảnh thê

lương của Chấn Y, dù sinh được con cái nhưng thanh xuân chẳng còn thì có
lợi gì. Nàng cũng thấy phiền muộn, suy nghĩ rồi nói: “Ngươi đừng sợ, sau
này ta xem bệnh giúp yêu, lấy tu vi của chúng cho ngươi là được. Ngươi
chỉ cần kết được nội đan cơ bản thôi, phần còn lại có ta giúp ngươi, sống ba
trăm năm cũng chẳng thành vấn đề.”

Chấn Y bật cười, “Sư phụ làm vậy không sợ bôi xấu thanh danh sao?

Lấy tu vi của người khác thì có khác gì cướp bóc chứ?”

Nhưng nàng đáp rất nghiêm túc: “Chuyện ngươi tình ta nguyện sao có

thể nói là cướp đoạt? Ta có thể thu phí ít chút, chỉ lấy của mỗi con yêu một
hai chục năm, chẳng tổn hại gì với bản thân chúng cả. Ngươi là đồ đệ của
ta, nếu chết sớm thì sao có thể kế thừa nghề y của ta được.”

Y nhìn nàng thật chăm chú, “Đại ân đại đức của sư phụ, ta không báo

đáp…”

Kết quả Cù Như xọt ngang vào: “Ta cũng có thể góp nhặt giúp sư đệ,

không báo đáp hết thì lấy thân báo đáp là được rồi, ta không chê sư đệ chết
sớm đâu.”

Chấn Y nhíu mày rồi quay phắt mặt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.