HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 151

yếu, chắc hẳn gần đây không được khỏe, nếu không chê thì để ta chẩn bệnh
cho công tử nhé?”

Lệnh chủ trơ mắt nhìn tượng đất của mình ngồi xuống đối diện Vô

Phương, chìa tay ra trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Đa tạ, làm phiền cô
nương rồi.”

Vô Phương kéo tay áo, đặt đầu ngón tay ngọc ngà lên cổ tay tượng

đất, lệnh chủ biết tên tượng này tiêu rồi, nhất định bị nàng nhìn ra gốc gác
cho mà xem.

Quả nhiên, lúm đồng tiền trên mặt nàng nở rộ như hoa, “Công tử đến

từ Yểm Đô sao?”

Không ai có thể chống đỡ được nụ cười của nàng, tượng đất choáng

váng vì sung sướng, xoay cổ tay phủ lòng bàn tay lên mu bàn tay nàng, “Cô
nương tinh mắt thật đấy.”

Lệnh chủ nằm trên nóc nhà mà tức nổ óc, không ngờ đồ chơi mình tạo

nên lại có bản lĩnh hơn chàng nhiều. Kỹ năng nắm tay cô nương này học
được từ đâu vậy? Chuyện chàng luôn mơ ước nhưng bọn chúng lại có thể
dễ dàng làm được.

Mục đích của Vô Phương chỉ là muốn lừa một tên mang về để nghiên

cứu, nếu đã tự dâng đến cửa thì không cần khách khí nữa. Nàng rút tay ra,
hỏi thẳng hắn ta: “Công tử có bằng lòng đi cùng ta không?”

Tượng đất cụp mắt như hơi xấu hổ, “Cô nương muốn đưa ta đi đâu?”

Nàng nói: “Rời khỏi Phạn Hành, cùng ta quay về Ô Kim Sát Thổ.”

Tượng đất lại im lặng, sau đó mỉm cười lắc đầu, “Cô nương hẳn biết ta

không thể rời khỏi Yểm Đô, nếu cô nương có ý thì cớ gì không ở lại?
Chúng ta thỉnh thoảng gặp gỡ, ấy chính là mối nhân duyên đẹp nhất rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.