HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 153

Tượng đất của chàng dễ dàng bị câu vậy sao, lệnh chủ trên xà nhà suýt

nữa ngã rớt xuống. Đơn giản quá, chỉ vậy mà đã bị dụ! Thành phẩm mà
chàng thức trắng đêm không ngủ, vắt hết óc tạo nên, thì ra lại phù hợp với
các cô nương như vậy.

Nhìn bọn họ sắp đạt được sự nhất trí, lệnh chủ cảm thấy không chịu

nổi nữa, phải ngăn cản thôi! Chàng hít hà hóa thành một luồng gió mát, bay
vụt ra khỏi cửa sổ.

Vô Phương ngồi trong phòng không cảm nhận được, bên cạnh liên tục

có người đi qua đi lại, ngoài lầu lại có tiếng trống nhạc sênh tiêu, một nơi
ồn ào như thế này mà cứ ngồi lâu thì nổ não mất. Có điều tay nghề đắp nặn
tên tượng đất này đúng đã đạt đến mức điêu luyện sắc sảo, đường nét rõ
ràng, dáng dấp cao ráo, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng rất sinh động, chứa
đầy tình ý, khó trách lại có thể làm đám nữ yêu kia mơ màng mất hồn đến
vậy.“Lệnh chủ các ngươi đúng là một người không thể tưởng tượng nổi.”
Bản năng của thầy thuốc đã thúc đẩy nàng sờ sờ cánh tay tượng đất, rồi lại
nắn hông hắn ta, “Trong thành đều là tượng như ngươi à?”

Bị nữ giới rờ mó lung tung, tên tượng kia thoắt cái liền đỏ mặt, lắp bắp

nói: “Lệnh chủ nhà ta… quả thật có bản lĩnh cao cường. Cô nương sẽ
không vì vậy mà chê ta chứ?”

“Nào có…”

Vô Phương vừa tính an ủi hắn ta mấy câu thì ở ngoài lầu đột nhiên cát

bay đá chạy, cuồng phong thổi đèn lồng chao đảo dữ dội. Mới đầu trời còn
quang đãng, nhưng giờ đưa tay ra đã chẳng thấy được năm ngón, đám yêu
dưới đài Bát Nhã kinh hãi hét ầm ĩ, chỗ lầu các bọn Vô Phương ngồi cũng
phát ra tiếng kẽo kẹt giống như sắp đổ, các khớp gỗ như có thể rời ra bất cứ
lúc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.