HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 152

Lệnh chủ tức tới độ chân run người lắc. Nhân duyên đẹp nhất? Nhân

duyên thuộc về hắn, vậy người đứng đầu một thành như chàng làm thế nào
đây? Chuyện gì khiến người ta đau lòng nhất trên đời này hả? Đó chính là
bị tượng đất mình tạo nên đào góc tường. Tự tiện rời khỏi Yểm Đô tán tỉnh
các cô nương thì thôi đi, nay còn dụ dỗ cả hôn thê của lệnh chủ, tên tượng
đất này chán sống rồi chứ gì!

Vị trên xà nhà thì cắn răng nghiến lợi, nhưng vị dưới đèn lại rất hào

hứng. Nàng đưa một tay chống cằm, móng tay sơn màu đỏ tươi tôn lên
nước da trắng ngần như bạch ngọc, ánh mắt lúng liếng ướt át nhìn quanh,
chất giọng ngọt ngào như rỉ ra mật, “Ta cũng không biết vì sao công tử lại
không thể rời khỏi Yểm Đô, đã kết thân thì dĩ nhiên phải thật lòng, nếu
công tử có lòng thì phải theo ta về Ô Kim Sát Thổ. Ở thành Thiên Cực có
nhà ta, có trăng sáng và nắng vàng, công tử không muốn rời khỏi Phạn
Hành Sát Thổ ngắm nhìn thế giới bên ngoài sao?”

“Đáng tiếc là hắn không đi được thật.” Lệnh chủ nghiến răng cười

nhạt, tên tượng đất không biết xấu hổ này, được chàng nuôi dưỡng nhưng
lại dám có ý đồ với hôn thê của chàng, vô ơn bạc nghĩ đến thế là cùng.

Nhóm trước trốn ra ngoài đã sớm ngỏm cả rồi, có vết xe đổ đó nên giờ

nhóm này có kinh nghiệm hơn. Mà đám tượng đất này cũng khá thông
minh, biết mình không thể rời khỏi Yểm Đô nên dù được mời chào thiệt
tình thế nào đi chăng nữa cũng đều sẽ từ chối, nhưng vẫn không thiếu
những tên không tin tà, bị tình yêu làm mờ mắt mà bất chấp tất cả.

Lệnh chủ cẩn thận nhìn tướng mạo khôn khéo của tượng đất, có thể

gần như kết luận hắn sẽ từ chối. Ai ngờ tên không tiền đồ kia lại bị sắc đẹp
mê hoặc, do dự một lúc lâu, cuối cùng lại ngượng ngùng gật đầu, “Đời
người dù sao cũng phải điên cuồng một lần, cô nương là linh y, ta tin tưởng
cô nương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.