HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 160

Phải làm sao đây, lệnh chủ không ngờ nàng lại không biết điều như

thế. Chàng là bá chủ Sát Thổ, ngay cả lão quỷ Phong Đô thấy chàng cũng
phải nhún nhường ba phần, tại sao nàng lại không chịu gả cho chàng? Lệnh
chủ cảm thấy tổn thương ghê gớm, chàng cứ ngỡ nàng sẽ mừng lắm chứ…

Xem ra phải cần đến đòn sát thủ, chàng nuốt ngụm máu chực trào

xuống, gượng giữ giọng bình thản nói với nàng: “Nương tử, ta cảm thấy
hôn nhân của chúng ta vốn là đôi bên tình nguyện rồi. Nàng còn nhớ bọ cạp
máu không? Đó là sính lễ ta gửi ở thành Sâm La. Nàng đã nhận sính lễ thì
chính là người của ta, bây giờ muốn thoái hôn cũng đã trễ rồi.”

Lời lẽ không chút khách khí nhưng rốt cuộc cũng đã khiến đối phương

ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lệnh chủ thấy nàng biến sắc thì
đắc ý cười ha hả trong bụng, đã nhận được lợi ích rồi, hẳn không còn
đường phản đối nhỉ! Chàng biết mình lấy vợ tương đối khó khăn, chàng coi
thường nữ yêu Phạn Hành, cô nương vùng khác thì lại không muốn gả đến
nơi không thấy ánh mặt trời. Chàng đành phải dùng chiêu lừa gạt, ván đã
đóng thuyền, đã là người của chàng thì có chạy đằng trời.

Vô Phương tất nhiên không hề tình nguyện, nhìn lũ yêu châu đầu với

nhau xầm xì mà lòng nặng nề đi. Nàng nhớ lại lời Quán Thương Hải nói
hôm đó, quả thật có điều khả nghi, bây giờ đã dùng một con bọ cạp máu
rồi, dù muốn trả lại cũng không kịp.

Nhưng nàng vẫn cố phản kháng, “Thành chủ Sâm La không nói rõ với

ta, lệnh chủ không cảm thấy lừa cưới như vậy rất xấu hổ sao?”

Trong nháy mắt lệnh chủ hóa lắp bắp, “Vậy… vậy ý nàng là muốn hủy

hôn?”

Nàng nghễnh cổ, dù có đuối lý cũng phải kiên trì, “Đúng là ý đó.”

Lệnh chủ càng cuống hơn, chàng đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, tại

sao lại muốn từ hôn chứ? Hết vị trước đến vị sau, vì cớ gì mà đều không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.