HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 164

Chấn Y đấu tranh tư tưởng một lúc mới nói: “Bản thân sư phụ nghĩ thế

nào? Ta nghe theo nàng.”

Ta rồi lại nàng, đúng là không lễ phép gì sất. Vô Phương thở dài nhìn

xung quanh, đám yêu ma vẫn nhìn nàng chăm chú. Nàng cảm thấy khó
chịu, thấp giọng nói: “Đi về trước đã rồi nói sau.”

Vô Phương mang theo tâm trạng buồn rầu thảm thương trở về, về đến

nơi thì thấy ngay đến đuốc trong động phủ cũng không soi sáng được cõi
lòng tràn ngập mây mù.

“Ta lấy cặp bọ cạp máu của hắn…” Nàng ủ rũ cúi đầu, “Không trả lại

được, hết cách rồi.”

Chấn Y nhíu mày, “Là con bọ cạp máu dùng để rút độc cho ta sao?” Y

buồn bã chau mày, “Lại là vì ta.”

Lộc Cơ nghe thế thì đề nghị: “Để ai dùng thì người đó trả đi. Diễm cô

nương chỉ là tiếp nhận hộ, sao phải lấy thịt bồi thường chứ? Tiểu công tử là
người dùng bọ cạp máu, vậy người nợ lệnh chủ chính là hắn chứ không
phải linh y. Cô nương đừng sợ, ta có cách rồi, lát nữa cải trang cho tiểu
công tử rồi nhét vào kiệu hoa là xong. Còn cô nương có thể nhân cơ hội
này mà trốn cho mau, đi xa được bao nhiêu thì cứ đi, chỉ cần lệnh chủ
không tìm thấy cô nương thì sẽ thôi nghĩ ngợi.”

Cách này vừa nghe đã biết không đáng tin cậy rồi, Vô Phương lắc đầu,

“Làm thế nhất định sẽ chọc giận hắn, lúc đó đồ đệ ta lại ở trong tay hắn,
ngộ nhỡ trong cơn phẫn nộ hắn làm thịt y thì sao?”

Lộc Cơ chuyên tâm nghĩ cách để hôn sự của lệnh chủ thất bại, mà

không chỉ nàng ta, đây cũng là tâm nguyện chung của toàn thể nữ yêu núi
Cửu Âm. Muốn để nam nhân Yểm Đô tiếp tục khao khát các nàng thì nhất
định phải giữ cục diện như bây giờ. Nếu để lão yêu mở rộng tầm mắt, tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.