HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 163

Thoáng tới rồi lại thoáng đi, trận hình vừa rầm rộ vừa sang trọng, quỷ

khí dày đặc khiến lòng người run sợ. Người của Yểm Đô đều đã rời đi hết
lũ yêu mới hoàn hồn, có người lục lọi thắp lại đèn lồng, ánh mắt mọi người
nhìn thầy trò bọn họ hết sức phức tạp, không nói rõ là cảm tưởng gì, nửa sợ
hãi lại nửa thương hại.

Lộc Cơ khó nhọc đưa tay ra, “Diễm cô nương, không ngờ người lệnh

chủ muốn cưới lại là cô nương.”

Vô Phương cười khổ, “Ta cũng chẳng ngờ.”

Xin một cặp bọ cạp máu thôi mà giờ phải gả cho người ta, hôn sự này

ập tới quá mức đơn giản rồi.

“Lời ta nói lúc trước… mấy lời liên quan đến lệnh chủ Yểm Đô ấy…”

Lộc Cơ bối rối xoắn vặn ngón tay, “Xin cô nương đừng trách tội.”

Trách tội gì cơ? Trách tội nàng ta nói xấu lệnh chủ sao? Vô Phương

mệt mỏi khoát tay, “Cô nương nói đúng, lệnh chủ Yêm Đô chính là một lão
yêu quái không biết xấu hổ.”

Lộc Cơ thấy nàng không vui lắm thì thử hỏi: “Linh y định làm gì tiếp

đây? Ngày mai người của Yểm Đô sẽ đến đón cô nương đấy, cô nương
định gả cho lệnh chủ thật à?”

Gả rồi thì cả đời này sẽ phải sống chung với một lão yêu quái không

thấy được diện mạo, và cũng chẳng thể thấy được mặt trời? Cứ nghĩ tới đó
thì tất nhiên là không muốn rồi, thấy mình chẳng khác gì bông hoa tươi
cắm bãi phân trâu cả.

Nàng quay sang hỏi Chấn Y: “Ngươi cảm thấy sư phụ có nên gả

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.