HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 167

Lộc Cơ nói: “Bọ cạp làm gì có tai, chúng nó điếc mà.”

Thế mới bảo lão yêu quái kia tuổi tác đã cao mà nói chuyện không

đáng tin chút nào.

Mấy người bàn bạc tới lui, Chấn Y vẫn rất kiên quyết, gần như đã

quyết định để y thay nàng. Cù Như khoanh tay đứng một bên kín đáo bỏ
nhỏ: “Thật ra sư phụ gả cho lệnh chủ cũng không tệ, ngoài việc hắn ta hơi
già một chút, hống hách độc tài một chút, những thứ khác không có gì là
không tốt cả. Yêu có thể sống lâu, tuổi tác chỉ là hư vô, càng già càng lão
luyện ấy mà. Sau khi khi sư phụ gả vào Yểm Đô rồi, em cũng có thể coi
như là của hồi môn đi theo, trong Yểm Đô lại có nhiều tượng đất tuấn tú
đến thế…” Ngẫm nghĩ lại thì đúng là đẹp không tả xiết.

Yêu đương đúng là quá khổ thân. Mới đầu Cù Như rất thích Chấn Y,

nhưng dần dà cũng phát hiện y có chí hướng của riêng mình, con người quả
nhiên không đời nào chịu kết phu thê với chim mà. Nhưng y lại thích sư
phụ, dù sát khí của sư phụ có nặng thì vẫn sẵn lòng đi theo người. Bây giờ
y còn tích cực gả thay, chậc chậc, có thể thấy nam nhân ai cũng nông cạn
hết sức, thấy người đẹp là lại bất chấp sống chết.

Luận điệu đầy tư lợi này của Cù Như tất nhiên làm tổn hại đến lợi ích

của Lộc Cơ và nữ yêu núi Cửu Âm. Bọn họ không có mục tiêu xa vời gì,
chỉ muốn lệnh chủ độc thân vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần không có tượng nữ
tranh giành tình cảm thì các nàng có thể đưa tượng nam ra ngoài dùng mấy
ngày, sau đó lại thả họ về ít hôm, như thế có thể duy trì được tuổi thọ, cùng
nhau hoan hảo dài lâu.

Trong lúc động phủ của Lộc Cơ xảy ra tranh cãi gay gắt vì bất đồng ý

kiến, thì lệnh chủ bên này nằm trong phòng đợi trời sáng lại cảm thấy một
ngày dài bằng một năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.