HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 173

dưới.)

Lệnh chủ vừa đi thì đại quản gia Yểm Đô liền tìm tới. Y ôm sổ sách

ngó nhìn trái phải, “Chúa thượng đâu?”

Ly Khoan nói đi hái hoa rồi.

Vấn đề có bóng dáng hoa cỏ luôn dính dáng tới phái nữ, đại quản gia

không cần ai bỏ nhỏ cũng hiểu, sửa sang lại tay áo nói: “Đúng là cần phải
bỏ công một chút.”

Ly Khoan quay lại nhìn y, “Ngươi tới làm gì?”

Đại quản gia giơ tay lên, “Ta đến bẩm với chúa thượng một tiếng, chi

nhiều hơn thu rồi.”

Chi nhiều hơn thu? Từ đó tới giờ tài chính luôn là vấn đề ở Yểm Đô,

nuôi nhiều tượng đất cần ăn uống như thế đều do một mình lệnh chủ đảm
đương, nặng gánh lắm đấy.

Có điều vấn đề này tồn tại lâu lắc cũng chẳng thấy xảy ra chuyện gì,

Ly Khoan nói: “Kẻ nào chưa ăn thì bảo chúng ra hít mây đi, nhìn thôn xóm
mười dặm xung quanh kìa, giữa ban ngày mà cũng có sương mù. Tiếp đó
ngươi hãy đến Phong Đô tìm Minh quân mượn ít tiền, quán trọ Cửu U mà y
hùn với lệnh chủ mở hoạt động cũng đã một trăm năm, chắc phải có lời
rồi.”

Đại quản gia nghe thế thì gật đầu, không nói hai lời lập tức rời thành.

Ly Khoan đánh một giấc trong rừng trúc, tới lúc cậu mở mắt thì lệnh chủ đã
ôm một đóa tuyết liên bự chảng quay về. Trên núi Quả Ngân quá lạnh nên
áo choàng bị đông cứng, chàng đứng giữa sườn núi, vung gậy gỗ gõ hồi lâu
mới đập được băng rơi đầy đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.