HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 188

Ly Khoan biến về nguyên hình rồi leo lên kiệu, bám lấy khung cửa thò

đầu vào trong nhìn. Lệnh chủ đang nghiêng người ngồi dựa vào ghế, từ tư
thế có thể đọc được tâm trạng của ngài đang rất tốt.

Cậu chàng thè lưỡi hỏi: “Chúa thượng, Yểm hậu đã đồng ý thành hôn

với ngài rồi sao?”

Lệnh chủ đáp đương nhiên, “Nàng còn lo gặp mặt trước lúc bái đường

thì sau này sẽ gặp xui xẻo nữa đấy.”

Ly Khoan *à* một tiếng, trong bụng lại thầm nhủ: nói vậy có khác nào

lấy cớ không muốn gặp đâu. Nhưng lệnh chủ đã vui đến vậy thì thôi đi, cậu
không nên nói mấy lời thọc gậy bánh xe. Dù sao từ giờ đến tối cũng chỉ còn
ba canh giờ, cả Sát Thổ mênh mông này đều nằm trong lòng bàn tay của
Yểm Đô. Trong đám tượng của lệnh chủ thì chỉ có một số muốn vợ đến
phát điên, còn lại phần lớn vẫn tận tụy canh gác, không cần sợ thầy trò linh
y gây ra biến cố gì.

Ly Khoan gõ gõ móng vuốt vào nhau, ton hót nịnh nọt: “Chúc mừng

chúa thượng, mười nghìn năm mới nở được một đóa hoa, so với tuyết liên
trên núi Quả Ngân thì đúng là khó khăn hơn nhiều.”

Lệnh chủ khẽ *hừ*, “Muốn nở hoa thì phải nở một đóa thật lớn, bổn

đại vương không giống ngươi.”

Quả nhiên có nơi có chốn liền lên mặt ngay. Ly Khoan quay đầu sang

hướng khác, lè lưỡi với trưởng hộ vệ.

“Tối nay nhất định phải say một trận.” Cậu ta giơ móng lên, “Ngày

lành của Yểm Đô chúng ta đã ở trước mắt rồi, sau khi lệnh chủ cưới được
Yểm hậu, Ly Khoan Trà ta cũng sẽ lấy Lộc Cơ.” Nhớ đến vòng eo thon
cùng bờ vai mềm kia, Ly Khoan thấy phấn chấn hơn hẳn, từ trên xuống
dưới lập tức tràn đầy năng lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.