HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 20

Không biết trẻ tuổi là mấy, nhưng không có râu thì chắc là còn trẻ rồi!

Dù gì trên mặt y cũng chồng chất vết thương, nhìn chả rõ mặt mũi. Vô
Phương nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Cù Như, dĩ nhiên người này thảm
hơn Cù Như rất nhiều, mặt sưng tấy, mắt bụp như hạch đào, đường nét mặt
đã bị phá hỏng hoàn toàn.

Nàng khẽ nhếch môi, “Khí phách thì có lợi gì, chỉ kiêu ngạo được nhất

thời chứ có thể kiêu ngạo cả đời không?”

Một người một chim dừng chân đứng nhìn, nước trên sông chảy xiết,

thuyền được kéo vào với tốc độ rất chậm, mới di chuyển được khoảng hơn
hai trượng mà người kia đã bị đánh mười mấy roi.

Tiếng *bốp* chát chúa do roi tiếp xúc với da thịt vọng đến tận chỗ Vô

Phương, người kia lảo đảo chực ngã. Mắt thấy y sắp ngã, Cù Như hỏi: “Sư
phụ, sư phụ định thấy chết mà không cứu à?”

Ngộ thật, sao lại phải cứu? Trên đời này có lắm việc vớ vẩn như thế,

rỗi đâu mà để ý hết chứ!

Lại một tiếng *bốp* vang lên, lần này còn vang rất rõ, da đầu người

kia bị đánh nứt toác, máu chảy ròng ròng xuống thái dương, nhuộm đỏ
vùng áo trước ngực.

Cù Như hạ xuống đất hóa thành hình người, cô bé biết tính khí của sư

phụ mình, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, không trông chờ
sư phụ đi lên ngăn cản được đâu. Cô bé chỉ có thể biến hình sẵn, chuẩn bị
lúc nguy cấp sẽ tự ra tay giúp đỡ, bởi vì cô bé có máu có thịt, có lòng trắc
ẩn.

Vô Phương biết Cù Như oán trách mình, nhưng giới nào có quy củ của

giới ấy, phương pháp cứu người không thể thi triển được với yêu quái, mà
nếu dùng phương pháp cứu yêu lên con người, con người cũng không chịu
nổi. Trước kia nàng từng nghiên cứu thảo dược của Trung Thổ, nhưng hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.