HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 227

phép nàng đổi ý, tuy đã chạy không thoát nhưng nàng vẫn không muốn ở
lại Yểm Đô, nên chỉ có thể tìm một đỉnh núi gần đấy mà ở. Ngọn núi nàng
đặt chân bây giờ có tên rất bình thường: ‘Nhĩ Thị’, có nghĩa là ‘cứ thế đó’,
giống như cảm ngộ mà cao nhân đắc đạo sinh ra sau trăm năm xử thế vậy.
Thật ra nàng rất thích cái tên này, vì thế đã biến ra mấy gian phòng ở chân
núi, phỏng theo bố cục nhà cũ bên bờ Vô Lượng Hải, lấy hoa sen tết làm
mái, tạo thêm hành lang và hàng rào gỗ xinh xắn.

Đáng tiếc lại thiếu một người, Vô Phương cứ nhớ mãi Chấn Y không

rõ tung tích. Nàng nhìn dãy núi trống trải mà lẩm bẩm: “Nếu vẫn không có
tin tức thì e phải đi Phong Đô một chuyến rồi.”

Cù Như than ngắn thở dài, “Biết đâu chừng y đã về Trường An rồi…

Nếu quả thật đã đi rồi thì người này đúng là vô ơn, biết rõ sư phụ đang gặp
phiền phức thế mà…”

Nhưng Vô Phương lại lắc đầu, “Thiên hạ này có bữa tiệc nào mà

không tàn, y vốn cũng chẳng phải là người của thế giới này, ở lại cũng
không có gì hay, ta thà y rời khỏi còn hơn.”

Cù Như lẩm bẩm: “Dù duyên có cạn thì cũng nên từ giã chứ? Dầu gì

cũng là thầy trò một khoảng thời gian mà.”

Vô Phương bật cười, “Thực ra ta cũng có dạy y được gì đâu, lúc trước

dẫn y đến Phạn Hành cũng chỉ vì muốn lợi dụng y.”

Kết quả tình hình nơi đây khác hẳn với trong tưởng tượng, không có

yêu quái hút hồn, cũng không cần bắt y làm mồi dụ. Song đến cuối cùng y
vẫn nhảy vào chảo dầu sôi lửa bỏng vì nàng, rốt cuộc vẫn là nàng nợ y.

Nàng khoanh tay quan sát mây mù trên núi, sương dày đặc, chẳng thấy

được cả gò đất gần đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.