HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 229

Cù Như gật đầu tán thành. Không chừng danh tiếng của lệnh chủ cũng

chính là bị đám thuộc hạ tự tung tự tác này làm hỏng. Cứ nhìn lệnh chủ thì
biết, ngoài diện mạo khó lường tí chút thì cơ bản vẫn là một lão yêu khá
thẳng tính.

Bên ngoài hàng rào tre có tiếng bước chân vang lên thu hút sự chú ý

của Vô Phương. Cánh cửa sân khép kín nhẹ bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ thò
vào thăm dò rồi nhanh chóng chạy vào trong, chính là Phỉ Phỉ ra ngoài tản
bộ một vòng mới về. Nàng ngồi xuống để nó nhảy vào lòng, Phỉ Phỉ vẫn
ngoái đầu nhìn về phía cửa, xem ra là sắp có người đến thăm.

Quả nhiên người còn chưa tới thì tiếng đã tới trước, nàng nghe thấy có

người gọi nương tử, nếu không liên hệ với đương sự thì giọng nói kia khá
ấm áp trong trẻo.

Nàng âm thầm thở dài, giao Phỉ Phỉ cho Cù Như để cô bé đưa nó vào

trong cho ăn chút ít. Sau đó cuối con đường mòn quanh co rốt cuộc cũng
xuất hiện một bóng dáng màu đen, áo choàng dài quá gót che mất hai chân
nên lúc di chuyển nhìn cứ như là đang bay.

Tâm trạng lệnh chủ có vẻ rất tốt, trên đường tới đây còn nhảy nhót hai

lần. Chàng đẩy cửa sân đi tới trước mặt nàng, giơ hai tay lên xoay một
vòng, “Nương tử, nàng nhìn xem hôm nay trông ta có gì khác không?”

Có thể khác chỗ nào cơ chứ, vẫn như cũ thôi. Chẳng qua nếu chàng đã

hỏi thì ắt có điểm khác biệt rồi. Vô Phương cẩn thận nhìn, cuối cùng phát
hiện đóa hoa nho nhỏ cài trên ngực chàng, phiến lá làm từ vàng, khảm mã
não làm nhụy hoa. Nàng cười không nổi, “Hôm nay lệnh chủ đẹp lắm.”

Lệnh chủ được nàng khen thì càng hưng phấn hơn, móc trong tay áo ra

một đóa hoa lớn hơn của mình gấp mấy lần, dùng cả hai tay nâng lên, “Ta
sai người làm hai bông hoa tình nhân, nàng một đóa ta một đóa… Để ta đeo
lên cho nàng nhé nương tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.