HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 234

lòng nàng, sau đó quay đầu nhìn chàng với ánh mắt đầy khiêu khích. Mà
nàng thì tất nhiên rất dịu dàng với sủng vật của mình rồi, xoa cái đầu nhỏ
của nó rồi cười nói: “Sao lệnh chủ có thể so đo với nó được? Nó chỉ là một
con Phỉ Phỉ thôi mà.”

Nhưng đãi ngộ khác xa như vậy, lệnh chủ thà rằng mình là con Phỉ Phỉ

ấy… Có lẽ oán niệm tỏa ra từ người chàng quá mạnh mà Phỉ Phỉ cảm nhận
được, nó hoảng hốt nhảy phóc ra khỏi ngực nàng rồi chạy biến đi như một
làn khói.

Yêu quái rất bén nhạy với nguy hiểm, Phỉ Phỉ tuy không thể biến

thành hình người nhưng suy cho cùng thì vẫn là yêu. Lệnh chủ nở nụ cười
vô hại, “Con thú này đúng là đáng yêu thật.”

Vô Phương từ chối cho ý kiến, nàng buông tràng hạt xuống cầm trong

tay rồi nói: “Lần trước lệnh chủ có nói rằng có thể dẫn ta đến Phong Đô.”

Lệnh chủ *ồ* lên, “Dĩ nhiên là được, có điều ở đó âm khí nặng lắm,

thể chất của nàng lại như thế, bất cẩn sẽ dẫn dụ tà ma nhập thân đấy. Nếu
nàng vẫn quyết chí muốn đi thì phải trừ tà trước đã. Nương tử có biết
Nhược Mộc không?”

“Nhược Mộc?” Nàng cúi đầu trầm ngâm, “Nghe nói là thần thụ

thượng cổ mọc ở đỉnh Thiếu Thất.”

Lệnh chủ gật đầu, “Nhược Mộc không có rễ cây, không chạm trời

không chạm đất, không nằm trong ngũ hành. Nếu đem theo một phần của
nó thì nàng có thể bình an ra vào Phong Đô.”

Bấy giờ Vô Phương mới thấy vô cùng cảm kích chàng, Phong Đô dù

gì cũng nằm dưới Cửu U, phải băng xuyên qua nhiều lệ khí âm hàn như
thế, nếu không có chàng dẫn đi thì nàng khó mà tiến vào sâu được. Nàng
gật đầu, “Lệnh chủ cũng cần chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.