HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 240

Ly Khoan nghe mà đầu óc quay mòng mòng, chuyện đào hố gì đó

chàng chưa hề bàn bạc qua với nhóm cố vấn, đến cùng sẽ dẫn tới kết quả gì
thì chỉ có trời mới biết.

Mặc cho cậu truy hỏi, lệnh chủ vẫn không tiết lộ nửa chữ, chỉ nói:

“Đến lúc đó ngươi sẽ tự biết, nói ra sẽ không linh.” Dứt lời chàng vui vẻ
ngân nga vài câu hát, lại cầm lấy một hộp sáp bôi mặt trên bàn trang điểm
cho vào tay nải, lẩm bẩm với chính mình: “Mang theo luôn, Vô Phương rửa
mặt xong sẽ muốn bôi.”

Cuối cùng lệnh chủ quải tay nải đựng mỗi cái lược với hộp sáp lên

đường. Đầu tiên chàng đến núi Nhĩ Thị chờ Vô Phương, thấy nàng đi ra rồi
trở tay khóa cửa, tâm trạng chàng lập tức hớn hở như đứa trẻ được đi chơi
tiết Thanh Minh với bạn bè. Chỗ chướng mắt duy nhất là nàng muốn dẫn
theo Cù Như, con chim ngu xuẩn kia cứ ríu rít ồn ào lắm, sao không ở lại
trông nhà đi chứ?

Ly Khoan lực bất tòng tâm nhìn lệnh chủ, “Thế giới hai người của

chúa thượng bị hớ rồi.”

Khuôn mặt của lệnh chủ dưới áo choàng đen trở nên quạu đeo, “Đã

thế thì ngươi cũng đi cùng đi.”

Nói thật, lệnh chủ tuy đơn thuần nhưng không hề ngốc. Hai nam hai

nữ lên đường tuyệt đối dễ phối hợp hơn là một nam hai nữ. Lúc chàng
muốn ở riêng với hôn thê, Ly Khoan Trà có thể làm vướng chân Cù Như,
như thế con nhóc đó sẽ không thể quấn lấy Vô Phương sư phụ ơi sư phụ à
nữa.

Phải thể hiện sự rộng lượng, không thể can thiệp vào chuyện nàng dẫn

theo vật cưng lên đường được. Chàng đi đến, nhìn thấy hôn thê nở nụ cười
hiền hòa với mình thì nhất thời giật nảy mình, mở miệng liền lắp bắp:
“Nương… nương tử, đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.