HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 242

Chàng vẫn không nhụt chí, dõi mắt nhìn trời, dù quanh năm đều mờ

mờ nhưng vẫn có thể nhận biết được canh giờ.

“Không bao lâu nữa trời sẽ tối, càng lên phía Bắc trời càng lạnh, ban

đêm đi đường hại thân lắm, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân được không?”
Chàng đưa một tay giữ lại mũ trùm suýt bị gió thổi bay, tay còn lại chỉ về
phía trước, “Hơn một trăm do tuần nữa sẽ tới dãy núi Giải Phách, cửa núi ở
đó nối thẳng với tâm quả đất, nhờ địa hỏa bốc lên nên bốn phía rất ấm áp,
vi phu đưa nàng đi nhé?”

Chàng lại tìm ra được từ mới rồi, không còn tự xưng ‘bổn đại vương’

ở trước mặt nàng nữa, vì chàng chê cái từ ‘bổn đại vương’ nghe giống hạng
ác bá. Còn ‘vi phu’ ấy à, nghe khiêm tốn, dịu dàng như quân tử, rất hợp với
khí chất của chàng, chàng quyết định sau này cứ xưng hô với nàng như thế.

Gần đây trên mặt Vô Phương luôn có vẻ mờ mịt không lưu luyến gì

trần thế nữa, như bị đánh mãi cũng quen rồi, dần dà trở thành chai lì như
sắt, đối phương nói gì thì cứ thế đi! Song đôi khi vẫn sẽ buồn phiền, không
cam lòng trước số mệnh, nàng lại đau lòng lẩm bẩm: “Lệnh chủ, ngài tìm
lúc nào thuận tiện thì chúng ta hãy ngồi lại, tử tế nói hết lời trong lòng được
không?”

Nhưng lệnh chủ lại sợ nhất phải đối mặt với thái độ này của nàng, gần

như có thể đoán ra được nàng muốn nói gì, nhất định là ‘ta vẫn chưa chuẩn
bị xong, ngài cứ thế xông vào cuộc sống của ta, dù lòng ta có vui thì cũng
khó thích ứng được’ vân vân và vân vân. Nếu không phải muốn bày tỏ
nàng cũng rất yêu mến chàng thì sẽ là từ chối chàng thôi.

Khả năng dự đoán của lệnh chủ bình thường rất chuẩn, chàng lập tức

chỉ Đông chỉ Tây giới thiệu địa hình, nhanh chóng đổi đề tài của nàng.

Chỉ chớp mắt đã đến dãy Giải Phách, từ trên không đã thấy địa hỏa

sáng rực một vùng, khiến ban đêm ở đây không giống những nơi khác. Lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.