HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 244

“Ở đây rất ấm áp, làm vách ngăn không có thông gió thì sẽ bị say

nhiệt, như thế này vẫn tốt hơn, tầm mắt thoáng đãng, ta nhìn một cái là có
thể thấy được nàng.” Chàng chọn hai chỗ tốt, giơ tay vỗ vỗ, “Hai chúng ta
ngủ ở đây, còn A Trà và Cù Như ngủ bên đó.”

Vô Phương nhìn hai chỗ nằm sát nhau mà cau mày, “Ta không thích

người luôn có suy nghĩ xấu xa trong đầu.”

Lệnh chủ bàng hoàng, “Ta nào có suy nghĩ xấu xa, phu thê không ngủ

chung với nhau thì sao có thể xem là phu thê?”

Không lên kiệu hoa, không bái đường, không vào động phòng, lấy gì

coi là phu thê vậy? Vô Phương nở nụ cười nhạt rồi quay mặt đi, tầm mắt
rơi vào cửa núi cách đó không xa. Lệnh chủ thở dài nhưng lại không dám
nói gì, chỉ biết ngồi xổm trên đất cầm cành khô vẽ vời lung tung. Vẽ một
hồi chàng chợt nhớ đến lúc hộ tống nàng đến núi Hủ Mộc trước kia, cũng là
ban đêm như thế này, nàng ngồi bên đống lửa với vẻ mặt tĩnh lặng và tuyệt
đẹp, chỉ nhìn từ xa mà chàng đã cảm nhận được đường tình chậm rãi trải
dài.

Chàng dịch người lại gần, “Nương tử, nàng có từng nghĩ tới ta trông

như thế nào chưa?”

Nàng nhìn mũ trùm của chàng, vẫn đen thui chả thấy gì, “Ta nhớ hai

mươi năm trước từng chữa tật chân cho một lão quỷ, tuổi tác ông ta cũng
lớn lắm rồi, gần tròn tám nghìn tuổi, một mắt đã không còn nhìn thấy gì,
lúc cười lên lộ hàm răng vàng khè.”

Thoáng cái trái tim lệnh chủ liền bể thành trăm mảnh, trong mắt nàng

chàng có dáng vẻ như vậy sao? Cái gì mà tuổi tác ‘cũng’ lớn lắm rồi? Ý
chính là tám nghìn tuổi đã thê thảm lắm rồi, mười nghìn tuổi lại càng không
phải nói tới à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.