HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 247

tầm tay rồi.

Ở lại dãy Giải Phách một đêm, nguyện vọng của lệnh chủ tất nhiên là

thu hẹp khoảng cách, nhưng cuối cùng hôn thê của chàng lại ngủ với con
chim Cù Như kia, hại chàng chỉ có thể chen chúc với Ly Khoan Trà. Còn
thằn lằn nào trên đời cũng thối hoắc, có đạo hạnh cũng khó sửa chỗ xấu
này. Đương lúc trằn trọc trở mình, lệnh chủ chợt nhìn thấy một bãi nước
bọt dưới gò má cậu ta, làm chàng ghê tởm tới nỗi suýt nôn cả bữa tối ra.
Nửa đêm chàng bực bội ra ngoài bắt heo rừng, thái mỏng hơ khô. Hôm sau
Vô Phương nhận được một túi thịt khô, nghe nói là để nàng đi trên đường
hễ buồn miệng thì lấy ăn chơi.

Cuối cùng cũng đến được núi Thiếu Thất, lúc bốn người mình đầy bụi

bặm tới nơi, ở đó đang có tuyết bay đầy trời. Vô Phương chưa từng nhìn
thấy tuyết bao giờ, khí hậu ở Ô Kim Sát Thổ luôn ấm áp, nàng cũng chỉ
từng gặp mưa mấy lần ở tòa thành nhỏ tại Trung Thổ lúc vừa ra đời mà
thôi.

Dõi mắt nhìn, trong sơn cốc trắng xóa một màu, gió rét kèm theo tuyết

phả mạnh vào mặt, vừa lạnh rát. Vô Phương là sát hung, thân nhiệt thấp
hơn người bình thường, tuyết đọng lại rất lâu mới tan, cho nên nhanh chóng
nhuộm trắng lông mày nàng. Nàng rất thích, xoay người muốn cho mọi
người xem, nhưng rồi lại phát hiện lệnh chủ cùng một chim một thằn lằn
đang run lẩy bẩy. Cơ thể máu nóng tất nhiên không chịu được cái lạnh này.

Vì vậy lệnh chủ chắc chắn không phải mà ma quỷ, tự xưng đạp lửa mà

sinh song lại sợ lạnh như thế, hẳn là đã khoác lác rồi!

Nàng khó hiểu quan sát chàng, lại nghe thấy Ly Khoan lặng lẽ hỏi:

“Có phải dưới áo choàng chúa thượng cũng không mặc quần lót không?”
Dứt lời cậu chàng lập tức bị lệnh chủ đạp vào hông, ngã chúi nhũi vào
trong đống tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.