HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 257

chúng ta có thể dùng cách thủ công thay thế.”

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Vô Phương cảm thấy sự nhẫn nại của

mình đang dần bị mài mòn từng chút một, sớm muộn gì cũng phát điên
trong tay đối phương mất thôi. Nàng bực tức nghĩ, sau khi đến Phong Đô
rồi trở về, nàng sẽ vẽ địa lao tự nhốt mình lại, để kiếp này đời này chẳng
phải gặp lại lão yêu quái không biết xấu hổ này nữa.

Lệnh chủ tuy lù đù nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt. Chàng thấy hôn thê

mất hứng thì ra bên ngoài múc một chậu tuyết đi vào, lắc lắc chậu cho tuyết
tan ra rồi bưng đến trước mặt nàng ngọt ngào bảo: “Bôn ba hai ngày rồi,
mặt đầy bụi bặm, nương tử rửa mặt đi.”

Vô Phương đã hoàn toàn bó tay với chàng, sợ chàng lải nhải thêm nên

đành vén tay áo lên rửa mặt.

Hoa sen chớm nở lại càng đẹp hơn, làn da bạch ngọc của nàng nom

mềm mại như nước vậy. Lệnh chủ vui vẻ lục tìm trong tay nải lôi hộp sáp
ra, “Đây là quà do Minh hậu tặng, bên trong có tinh phách của cỏ trường
sinh, có thể lưu giữ thanh xuân của nương tử mãi mãi đấy.”

Vô Phương chỉ cảm thấy quái lạ, sao một lão yêu mười nghìn năm tuổi

có thể dư thừa tinh lực như thế nhỉ? Nàng quan sát đã lâu, phát hiện dường
như không có lúc nào chàng mệt mỏi cả, tấm áo choàng đen khiến chàng
trông tang thương già dặn, nhưng có khi thật ra dưới lớp áo choàng ấy chỉ
là cậu nhóc mười tám tuổi cũng chẳng chừng.

Nàng buột miệng hỏi: “Chân thân của lệnh chủ là gì vậy?”

Đối với yêu quái thì bị hỏi về chân thân chẳng khác nào bị chửi bới cả,

đó là hành vi cực kỳ khiếm nhã. Vô Phương nói xong cũng hối hận liền,
lệnh chủ thường mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng không ai đảm bảo được sau
khi bị chọc giận chàng còn có thể hòa nhã như thế được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.