HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 258

Khi căng thẳng người ta thường thể hiện qua động tác tay chân. Nhận

ra vị hôn thê đang có ý phòng bị mình, chàng vội vàng trấn an nàng: “Đừng
sợ, ta có tức giận tới mấy cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì đâu.”

Nghe chàng nói thế Vô Phương lại thấy ngượng hơn, “Ta chỉ thuận

miệng hỏi thôi.”

Thật ra lệnh chủ chả hề để bụng, còn dịu dàng bảo nàng: “Sau khi

hoàn thành các nghi thức thành hôn thì nàng sẽ biết chân thân của ta. Ta
chờ đợi ở Sát Thổ đã bảy nghìn năm, rồi sẽ có ngày rời khỏi thôi. Đến lúc
ấy ta cũng đưa nàng đi cùng, đến thế giới Sa Bà xem ở đó thế nào, nhất
định còn thú vị hơn hẳn Sát Thổ.”

Vốn là chuyện bi ai khổ sở nhưng khi thành lời lại tựa gió mát trăng

thanh, như thể bảy nghìn năm chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, như thể
cuộc đời chàng vẫn chưa chính thức bắt đầu vậy.

Vô Phương nhỏ giọng hỏi: “Lệnh chủ cùng tuổi với trời đất sao?”

Chàng đáp: “Chắc vậy, từ lâu thọ nguyên của ta đã vượt qua ý trời rồi,

vừa qua khỏi giới hạn thì không còn ai quản ta đã sống bao lâu cả. Ta
không già cũng sẽ không chết, sức lực thể chất luôn vô hạn, nương tử à,
nàng có phúc thật đó.”

Lại bắt đầu không đứng đắn, trước khi tới Phạn Hành Sát Thổ, Vô

Phương có suy nghĩ nát óc cũng không ngờ được chàng sẽ là một lão yêu
thế này.

Nàng xoay người hắt nước trong chậu ra ngoài động, lạnh nhạt nói:

“Ngày mai phải đánh một trận, ta nguyện đi cùng lệnh chủ.”

Lệnh chủ bảo không cần, “Chỉ lấy có mỗi nhánh cây mà phải phiền

nương tử đích thân ra tay, nam tử như ta đây để trưng thôi à?” Chàng đặt
tay nải lên đầu gối, mở ra lấy độc mỗi chiếc lược nằm trơ trọi bên trong giơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.