HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 260

HUYỀN TRUNG MỊ

Vưu Tứ Tỷ

www.dtv-ebook.com

Chương 29

Vô Phương luôn rất quý trọng da tóc của mình, do hành nghề chữa

bệnh nên nàng đã quen giữ khoảng cách với người khác. Vì chưa từng có
thân nhân hay bạn đời, lại luôn thấy sợ hãi trước việc tiếp xúc với người
sống, thế nên khi lệnh chủ nhiệt tình đề nghị chải đầu cho mình, nàng
không chút do dự cự tuyệt ngay, “Đa tạ lệnh chủ, nhưng không cần đâu,
khoảng đường đó với ta chẳng là gì cả.”

Lệnh chủ rút tay lại, có phần thất vọng, “Ta quên mất cưỡi mây khác

với đi bộ, chỉ có bị người phàm liên lụy mới mệt thôi. Gã Diệp Chấn Y kia
đúng là phiền toái mà…” Chàng nhỏ giọng lầm bầm: “Lạc mất rồi không
rảnh nợ hơn sao, vì sao còn phải tốn sức tìm làm chi.”

Vô Phương không định giải thích với chàng, có giảng đạo nghĩa và

trách nhiệm thì chưa chắc chàng đã hiểu. Nhớ lại quãng đường xa xôi của
bọn họ ban đầu, vừa đến rìa Hãn Hải thì Ly Khoan Trà liền xuất hiện, chắc
hẳn lúc đó lệnh chủ cũng đã rõ mười mươi hành tung của họ rồi.

Nàng nghiêng đầu hỏi chàng: “Lần đó ở núi Tuyết Đột là lần đầu lệnh

chủ thấy ta sao? Thật ra ta luôn có cảm giác ngài luôn ở gần ta.”

Chuyện đã đến nước này, lệnh chủ cảm thấy không cần phải giấu giếm

nữa, chàng vỗ đùi khoe: “Nương tử à, cái đó gọi là thần giao cách cảm đấy.
Ta nói thật với nàng nhé, ngay từ lúc nàng đặt chân lên Hãn Hải thì ta đã
đứng ở đằng xa nhìn nàng rồi. Dọc đường từ Ô Kim Sát Thổ đến Phạn
Hành Sát Thổ có rất nhiều yêu quái, nàng lại dẫn một người một chim
không được bao nhiêu đạo hạnh, ta thật sự không yên tâm nổi. Sau khi suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.