HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 279

không cần thân xác hồn phách nữa thì mới có thể qua được cửa sinh tử.
Nhưng làm vậy vô cùng nguy hiểm, nếu như không kịp quay về trong thời
gian giới hạn thì sẽ mãi mãi không về được. Sau đó thân xác sẽ khô quắt
lại, cuối cùng biến thành tro bụi, bị gió thổi một cái là biến mất sạch.

Nàng thở dài, khi sinh mạng quá dài thì chờ đợi cái chết thật ra cũng

như đợi thuyền trên sa mạc, vừa buồn chán vừa vô vọng. Có thể dấn thân
vào nhân đạo cũng là một chuyện ý nghĩa.

Dường như bên ngoài có động tĩnh, Vô Phương nhìn xuống đất,

chuông bạc treo trên cổ chân khẽ vang. Nàng ngước lên nhìn ra trước cửa,
hàng rào tre trống huơ trống hoắc, vừa nhìn liền có thể nhìn thấy mọi cảnh
tượng ở chân núi, quả thật là có người đến.

Nàng nhấc váy đi ra hành lang, bên ngoài hàng rào tre có người mặc

đồ đen, là một bà lão đã luống tuổi. Từ xa xa bà lão cất tiếng chào hỏi
nàng: “Ta mới đến quý bảo địa nên không quen đường lối lắm, xin hỏi cô
nương xem đến núi Chẩm Phần thì đi thế nào, ta muốn đến thăm dì cả của
mình.”

Thì ra là hỏi đường, hiếm khi thấy có người đi thăm người thân ở nơi

núi hoang này. Vô Phương chỉ về phía Tây Nam, “Đi men theo bờ sông,
vòng qua hai ngọn núi là đến.”

Bà lão hơi khựng lại, nói cám ơn rồi chậm rãi rời đi.

Vô Phương về lại phòng, ngồi thiền chừng hai canh giờ thì lại nghe

thấy có người ở ngoài nhà gọi. Nàng ra cửa xem, lần này là một cô gái
đương sắc xuân, áo đen váy đen, nụ cười chúm chím.

“Ta đến hỏi đường.” Cô nương kia chắp tay hỏi: “Xin hỏi đến núi Biên

Xuân thì đi thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.