HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 278

muốn để chúng ta tìm được, cứ để y đi thôi.”

Sau khi Cù Như chạy đến giới Diệu Thiện, Vô Phương lấy Nhược

Mộc ra đặt cạnh lư hương, hình như hôm nay điều tức nhẹ nhõm hơn trước
nhiều, không biết có phải vì khúc Nhược Mộc này không. Khói hương lượn
lờ ở đầu ngón tay nàng, dần dần xoay thành hình quả cầu, sát hung không
có nội đan, thế nên thứ nàng tu luyện không phải là linh lực mà là cơ thể
này, đạo hạnh càng cao thâm thì càng yêu mị mê người. Nàng hơi nghiêng
đầu nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương đồng, cần cổ thon thả trắng
noãn, suối tóc trải dài trên ghế, chân mày tung bay cùng con ngươi bóng
loáng như nước sơn, và cả cánh môi tươi thắm…

Rồi nàng bỗng giật mình, nhớ lại nửa gương mặt xuất hiện trong

huyễn kính đêm hôm trước, dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng quả thực đã
làm nàng rung động. Nàng không biết mình làm sao nữa, nếu quả thật
giống lời chàng nói, chỉ động tình mới có thể thấy được mặt chàng, vậy
đêm hôm trước nàng đã xúc động sao?

Sao có chuyện đó… Nàng ngượng ngùng bật cười, có lẽ là do hoa mắt

thôi. Một lão yêu quái không thể nào có gương mặt ấy được.

Vô Phương xoay sang ngắm nghía Nhược Mộc, nhánh cây kia mơ hồ

tỏa ra luồng khí ấm áp. Nàng bắt đầu cân nhắc xem nên làm sao mới đến
được Phong Đô đây. Nàng đã làm phiền Bạch Chuẩn nhiều quá rồi, dù hết
thảy đều do đối phương tự chủ trương, song nàng cũng không thể để dính
líu với chàng mãi nữa.

Phong Đô là tòa thành của quỷ, có rất nhiều vong hồn băng qua quãng

đường dài vạn dặm rồi cuối cùng đều đến đó. Nếu nói phần lớn Ô Kim Sát
Thổ và Phạn Hành Sát Thổ còn thuộc về thế giới Sa Bà thì Phong Đô đã
vượt khỏi giới hạn này rồi. Nơi đó nằm trên Cửu U, ở ngoài trần thế, người
trung âm không vượt qua được Kính Hải đều phải đến đó hội tụ, chờ đợi
chuyển thế. Xuống Phong Đô cũng không phải chuyện đơn giản, trừ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.