HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 290

Cù Như vào nhà rồi khép cửa lại, thấy nàng đã dậy thì hỏi: “Sư phụ có

nghe Ly Khoan Trà nói không? Hắn nói lệnh chủ bị bệnh, không xuống
giường được.”

Nàng thờ ơ đáp, “Có lẽ chỉ nói quá thôi, hôm qua còn khỏe lắm mà.”

Có thể miêu tả đánh nhau thành chơi đùa với thuộc hạ thì chắc hẳn không
có gì đáng ngại.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Ly Khoan lại không giống đang gạt, Cù Như

vừa đặt nghiên mực lên bàn vừa lẩm bẩm: “Tàng Thần tiễn cũng xanh biếc
kìa, chắc không có nói dối đâu… Sư phụ là linh y, có phải cũng nên đi xem
chút không?”

Vô Phương im lặng chẳng nói gì, song ngồi nơi đó mà lòng không

yên. Quả thật cho đến giờ nàng chưa từng nghĩ lão yêu kia sẽ bị bệnh, ngay
cả bệnh thận hư gì đó cũng là nàng cố ý bịa đặt mà thôi. Nếu Ly Khoan chỉ
nói chàng nằm liệt giường không dậy nổi thì nàng còn không tin, nhưng
cậu ta vừa nói Tàng Thần tiễn đã xanh biếc, nếu vật đó là do tinh phách
biến thành thì độ đáng tin liền khá cao.

Thầy thuốc vốn nhân ái, Vô Phương tự giải thích với mình như vậy,

không đi xem thì thật có lỗi với đạo đức nghề nghiệp. Dẫu gì đối phương
cũng đã không quản cực khổ dẫn nàng đi tìm Nhược Mộc… Nàng đứng
lên, nói với Cù Như: “Ta đến Yểm Đô một chuyến, em muốn ở lại trông
nhà hay đi cùng ta?”

Đương nhiên Cù Như muốn đi theo rồi, cô bé thu xếp ổn thỏa cho Phỉ

Phỉ, đeo hòm thuốc trên lưng rồi ra cửa, thấy sư phụ mình đang đứng trong
sân quan sát mây trôi. Cô bé ngẩng đầu nhìn theo, thấy trong tầng mây lộ ra
dòng xoáy vòng tròn liền nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ có Thần Phần nào đến
Phạn Hành Sát Thổ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.