HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 324

Chàng đứng chắp tay sau lưng, “Nàng biết dẫn địa hỏa, còn ta có lửa.

Hừ, xem bổn đại vương đốt chết chúng.”

Nàng thật sự bị chàng làm cho tức chết, kêu lên: “Ngài phóng hỏa đốt

núi?” Lại nhìn rặng núi, từng hang từng hốc đều có tiếng thét đầy hoảng
loạn vang lên, vô số bóng đen chạy trốn tứ phía, kẻ có năng lực thì phóng
mình lên, không có năng lực thì lăn xuống đồi, khóc om sòm.

Có thể làm ra chuyện này nhất định chẳng phải loại hiền lành gì, lũ

yêu quái cũng biết phản kháng thì e chỉ có con đường chết. Sau khi định
thần nhìn lại, quả nhiên thấy một bóng áo choàng đen đặc trưng đứng sờ sờ
ra đó, chúng liền khóc lớn tiếng hơn, “Lệnh chủ, có gì thì từ từ nói chuyện,
tại sao lại đốt động phủ của bọn ta?”

Lần này lệnh chủ đuối lý, chỉ để tìm tên trộm đó mà làm hơi quá. Có

điều đám lửa kia không hẳn là quá hung hiểm, đây là loại lửa yếu nhất
trong ba trăm sáu mươi chín ngọn lửa trong hồ lô của chàng, rất hợp để hù
dọa đám yêu một chút. Thân là vương của vạn yêu, có làm sai cũng tuyệt
đối không thừa nhận, chàng lạnh giọng quát mắng: “Tộc chúng ở Sát Thổ
mà lại không tuân theo phép tắc của Sát Thổ, thủ lệnh bổn đại vương phát
ra các ngươi nhận được chưa hả? Không nộp thuế mà còn dám làm ổ ở núi
Vạn Tượng? Không đốt các ngươi thì đốt ai?”

Chàng ra một chiêu quát một câu là liền chuyển bại thành thắng, lũ

yêu lập tức quỳ xuống, ủ rũ thưa: “Tiểu yêu không dám, trời sáng sẽ lập tức
đến Yểm Đô nộp thuế.”

Vô Phương không còn lời gì để nói, chỉ biết thầm thở dài, đại vương

uế thổ đúng là không cần phong độ, càng bá đạo càng tỏ vẻ tôn quý. Yêu
quái ở Yểm Đô thích bắt nạt kẻ yếu, lệnh chủ trước giờ có lẽ chưa từng
cứng rắn một lần nên lần này mới cho chút cảnh cáo để hù dạo chúng,
không con nào dám nói chuyện động phủ bị đốt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.