HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 325

Lệnh chủ nói tới nói lui, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm cái hang ở

cạnh nguồn suối. Ánh lửa hừng hực song không thấy có kẻ đi ra, linh lực
của mũi tên lại bộc phát mãnh liệt, chàng biết, chính là ở ở đó.

Chàng phi thân lên, Vô Phương chưa kịp đi theo thì một bóng dáng

yêu kiều đã bị ném ra khỏi sơn động, rơi thẳng xuống đất, đập vỡ tảng đá
lớn trước mặt nàng.

Xung quanh nhất thời im bặt, đám yêu đều sợ đến choáng váng. Con

yêu vừa ném nằm giữa đám đông, mái tóc dài tán loạn che khuất mặt mũi,
bờ vai thon gầy run rẩy từng cơn vì sợ hãi, thoạt nhìn thật đáng thương.

Ôi chao, lệnh chủ đánh phái nữ kìa! Đám tiểu yêu rốt cuộc bắt đầu xì

xào bàn tán, lần trước lệnh chủ đón dâu không thành, nghe nói tân nương
đào hôn, đùa bỡn lệnh chủ một trận ra trò. Giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?
Truy đuổi tân nương bỏ trốn à? Cô nàng trang điểm đậm như quỷ kia là ai?
Niềm vui mới? Hay là nhân tình?

Có kịch hay để xem rồi! Chúng yêu đang buồn chán rất thích loại quan

hệ tay ba đầy kích thích này. Tất cả đều che miệng, hai mắt sáng rực nhìn
lệnh chủ lững thững bước ra khỏi hang, vẫn là bộ áo choàng đen vạn năm
không đổi đấy, song trên tay đã có thêm một cây cung thần sáng chói rực
rỡ.

Vô Phương đi lên đón, “Có đồ đệ của ta trong đấy không?”

Lệnh chủ lắc đầu, giơ cung trong tay chỉ vào con yêu quỳ dưới đất,

“Nhưng nàng biết con yêu quái này đấy.”

Vô Phương không nhìn ra, chần chừ hỏi là ai. Một đốm lửa bay ra

khỏi đầu ngón tay lệnh chủ, dừng lại trước mặt con yêu trên mặt đất. Ánh
sáng xanh yếu ớt hắt lên gương mặt quen thuộc, là đằng yêu Lộc Cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.