HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 327

(*Cũng tương tự với Bạch Lệnh, Bạch Chuẩn tức là độ chuẩn xác có

cũng như không)

Vô Phương thật phục cái sự tiểu nhân của lệnh chủ, trên đời này quả

thật chẳng có mấy kẻ thẳng thừng phân tích nhân phẩm của mình như vậy
đâu. Nàng thở dài, cụp mắt nhìn Lộc Cơ đang quỳ dưới đất, “Sao nàng ta
có thể chạy ra khỏi vực băng thế? Rồi làm sao lại vào được Yểm Đô đánh
cắp Tàng Thần tiễn đi nữa? Yểm Đô các ngài quá rộng lượng với phạm
nhân rồi, lao ngục nào cũng có thể tự do ra vào.”

Lũ yêu đứng hóng chuyện đều không dám thở mạnh, xem ra vị mỹ

nhân đoan trang tao nhã, có đầu óc và dám chỉ trích thẳng vào thần kinh
của lệnh chủ này không phải là tình nhân mà cũng chẳng phải là niềm vui
mới. Người ta chính là Yểm hậu đấy, không nghe lệnh chủ gọi nàng ấy là
nương tử à? Chậc chậc chậc, thảo nào khí chất khác biệt đến vậy, trang
điểm đậm chỉ để phù hợp với thân phận tôn quý mà thôi.

Ánh mắt lũ yêu nhìn Vô Phương lập tức ngập tràn vẻ kính sợ, đồng

thời cũng vạn phần bội phục lệnh chủ. Trải qua lần thất tình mấy nghìn năm
trước, lệnh chủ đại nhân lại lần nữa trèo lên được cành cao một cách kỳ tích
nhá!

Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của lũ yêu, lệnh chủ hết sức phổng

mũi, liền giơ tay chống hông, “Bổn đại vương thích lấy đức phục chúng,
nương tử nói không sai, Yểm Đô đối đãi với phạm nhân vô cùng tốt. Để cô
ta giải sầu, bổn đại vương còn đặc biệt phái một tên tượng tháp tùng cô ta
đi chơi đấy.”

Kết quả thế nào dĩ nhiên khỏi phải nghĩ, tù phạm chạy trốn, còn trộm

mất bảo bối của chàng. Nhưng như thế càng đáng nghi hơn, có ăn có uống
còn có mỹ nam, cuộc sống lao ngục tốt cỡ đó đối với yêu quái mà nói, quả
thật hệt như đắc đạo thành tiên. Nếu đã chọn chạy trốn thì phải trốn tới nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.