HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 334

nhiên thái độ cũng không tốt, “Ngươi cứ thử đẩy Yểm hậu xuống nước
xem, bổn đại vương sẽ vặn nát đầu rắn của nhà ngươi.”

Không ai biết vì để được thuận lợi động phòng mà lệnh chủ đã cố

gắng thế nào, lúc cách thành công chỉ còn một bước thì lại bị chặn ngang,
cảm giác thất bại này khiến chàng hoài nghi vận số của chính mình. Chàng
ngẩng đầu nhìn, thấy nàng lại chuẩn bị ngủ cùng con chim Cù Như kia thì
cố ý kêu lên: “Nương tử ơi, ta lạnh.”

À, lại bắt đầu giở trò, Vô Phương bình thản bảo Ly Khoan Trà: “Ôm

chúa thượng nhà ngươi đi, ngài ấy thấy lạnh kìa.”

Ly Khoan do dự giang hai tay ra thì bị lệnh chủ đạp một phát lăn

xuống khỏi mỏm đá, “Đồ động vật máu lạnh, cút sang một bên!” Đạp xong
chàng lắc mình biến thành hình dáng Phỉ Phỉ, chậm rãi đi tới, “Ta không
ngại tiếp tục làm thú giải sầu đâu… nương tử à, nàng ôm ta ngủ đi.”

Ánh mắt của Cù Như có thể nói là khinh bỉ, vứt bỏ tôn nghiêm ngay

trước mặt người ngoài như thế thật sự không có vấn đề gì sao? Lệnh chủ
không thèm thể diện, nhưng sư phụ nàng thì khác đấy.

Đúng như dự đoán, trong bóng đêm móng tay của mỹ nhân dài ra,

cánh môi đỏ mọng mím chặt, các móng tay mỏng như đao xẹt qua để lại
tiếng vù vù kéo dài.

Lệnh chủ dừng bước, chần chừ một chốc rồi đi qua chỗ khác như chưa

hề có chuyện gì, “Ta đi quan sát cửu tuyền đây, cần tính thử xem ngày mai
lúc nào vào cửa sinh tử thì được.”

Thế là phái nữ đi ngủ, còn bên nam cô đơn đi dạo nơi đáy khe, hơi

nước bốc lên thấm vào trên áo choàng đen, nỗi bi thương nở bung xòe như
đóa loa kèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.