HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 343

Con quỷ đưa cho mỗi người một khăn đội đầu màu đen, “Rất nhiều

người Trung Âm mới đến còn chưa kịp thích ứng, tiểu yêu cần che đi
dương khí của chư vị để tránh đụng đến họ. Quan tâm đến kẻ yếu là đức
tính tốt mà Phong Đô chúng ta luôn tuân theo, cũng vì hưởng ứng lời hiệu
triệu của lệnh chủ năm nghìn năm trước đấy.”

Nhập gia tùy tục đối với ai cũng có chỗ tốt. Vô Phương thắt lại khăn

đội đầu, mái tóc bồng bềnh như mây bị tấm khăn tầm thường che mất trông
vẫn hết sức xinh đẹp. Cù Như có hai tai nhọn, buộc khăn xong thành giống
hai tai nhỏ. Ly Khoan Trà tùy tiện thắt khăn đại, cộng thêm vạt áo ngàn
năm không che được lồng ngực khiến cậu ta nhìn hệt một tên thổ phỉ. Dĩ
nhiên vị gặp khó khăn nhất là lệnh chủ, chàng cầm khăn đội đầu mà chẳng
biết phải làm sao, “Nương tử nàng xem hộ ta với, ta không trùm trên đầu,
quấn quanh cổ có được không?”

Trùm khăn đen trên áo choàng đen đúng sẽ làm tổn hại đến hình tượng

của lệnh chủ. Vô Phương lắc đầu, “Tháo mũ trùm xuống thì đỡ hơn biết
bao…” Nhưng rồi nàng lại thấy không ổn, ngộ nhỡ chẳng ai thấy được mặt
chàng, tháo mũ xuống có khi nào trông như quỷ không đầu không? Đáng
sợ như vậy, thà không tháo còn hơn.

Nàng xoay người lại hỏi con quỷ: “Nhất thiết phải đội lên đầu à?”

Con quỷ nói không cần, “Lệnh chủ muốn buộc ở cổ chân cũng được,

quy định không cứng nhắc thế đâu.” Vừa dứt lời nó liền chớp mắt cẩn thận
quan sát nàng, “Ôi chao, ngài là Yểm hậu đúng không? Chậc chậc, chúng
ta vốn là người một nhà đấy, xinh đẹp thế này, tiểu quỷ cảm động tới khóc
mất…”

Quỷ mị và sát hung thật đúng là người một nhà. Vô Phương thường

ngồi thiền điều tức nên có thể che giấu sát khí trước mặt Yêu tộc, nhưng
khi gặp đồng loại liền sẽ như soi gương, dẫu là ma quỷ cấp thấp nhất thì
vẫn có thể nhìn ra thân phận thật sự của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.