HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 350

vấn, phải biết hết chuyện thiên hạ, nghĩa là ai nhập thế cũng đều mang theo
sứ mệnh cả!

Nàng rút tay về, chàng lại cứ nắm chặt không chịu buông, cuối cùng

đành mặc kệ, “Bạch Chuẩn… Bạch Trạch… Ngài thuộc tộc Bạch Trạch*
đúng không?”

(*Bạch Trạch là một loài linh vật trong thần thoại Trung Hoa và Á

Đông. Tên “Bạch Trạch” mang nghĩa là “đầm lầy trắng”. Theo truyền
thuyết, Hoàng Đế đã gặp Bạch trạch khi ông đang trên đường vi hành ở các
vùng lãnh thổ phía Đông của mình. Khi gặp Hoàng Đế, Bạch trạch đã giới
thiệu cho ông biết thông tin về 11.520 loài linh thú và quái vật trong tự
nhiên cũng như cách phòng chống sự quấy nhiễu và xâm hại của chúng. Tất
cả những chỉ dẫn này đều được ghi lại trong một tác phẩm gọi là Bạch trạch
đồ.)

Lệnh chủ *ớ* lên, “Họ Bạch thì là Bạch Trạch sao? Bạch Trạch sống

nghiêm túc lắm, ta không thích.”

Vô Phương cảm thấy lão yêu quái này đã đẩy trí tưởng tượng của nàng

lên tới cực hạn, “Thế đang yên lành sao ngài lại mang họ Bạch?”

Chàng đáp: “Ta đặt đại thôi, hôm ta đến Phạn Hành Sát Thổ, mưa rơi

cả ngày làm da chân ta nhăn lại trắng bệch, nên ta lấy họ Bạch luôn.”

Vô Phương bật cười, nghĩ lại thấy cũng phải, yêu quái bọn họ vốn

không có dòng họ. Ví dụ như họ Diễm của nàng, đều là tùy duyên cả, nàng
xoắn xuýt với họ của chàng làm gì, bây giờ không cần thiết.

Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, rốt cuộc đoạn đường tối nhất Hoàng

Tuyền cũng chấm dứt, sắc trời hơi ngả vàng như mùa mưa dầm mơ hồ lộ ra
trước mặt. Vòm trời quang đãng không mây nhưng có loài chim quái dị vỗ
cánh *phành phạch*, trông hết sức khí thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.