HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 352

theo Vô Phương.

Thăm dò phía trước, hình như đã tới sông Vong Xuyên rồi, cảnh trí

dọc đường hơn hẳn Phạn Hành Sát Thổ. Hoa bỉ ngạn dệt nên con đường đỏ
rực như lửa kéo dài đến đầu cầu Nại Hà, trước đá Tam Sinh bên bờ sông có
cô hồn đi ngang qua rưng rưng ngẩng mặt trông lên, bao tình cảm nợ nần ở
nhân gian đều được xóa bỏ trước đá Tam Sinh, đi qua quãng đường này là
sẽ hoàn toàn cắt đứt với tiền kiếp.

Bọn họ chưa thực sự đến thế giới Sa Bà lần nào, lúc Vô Phương giáng

thế thì cả thành chẳng còn lấy một người sống nào, thế nên nàng chẳng
cách nào hiểu được hỉ nộ vui buồn của nhân gian. Những người Trung Âm
mới đến nơi này sẽ đứng trên đài Vọng Hương, quay mặt về phía giới Tam
Thiên khóc lóc sầu bi, lệnh chủ giải thích là vì họ thấy được quê hương,
thấy được linh đường của mình.

Lệnh chủ nói xong liền ghét bỏ xoay người đi, “Làm người thật phiền

toái, tuổi thọ ngắn ngủn có mấy chục năm mà lại quá bận rộn, hết con cháu
rồi đến bằng hữu thân thích. Nhìn ta xem, mười nghìn tuổi mới bắt đầu
bước vào cuộc sống hôn nhân, về sau không phải lo sinh ly tử biệt với
nương tử, tốt biết bao nhiêu!”

Thế mới nói lão yêu chính là độc nhất vô nhị trong cả vạn, người khác

có hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.

Lúc đi ngàng qua, Cù Như quay đầu nhìn, “Bọn họ khóc cái gì vậy?

Chết rồi có thể đầu thai tiếp mà, kiếp này làm ăn mày nhưng nói không
chừng kiếp sau lên làm hoàng đế đấy.”

Ly Khoan Trà cười khẩy, “Mi tưởng dễ được làm hoàng đế lắm à, phải

tích bao nhiêu công đức muôn đời mới được đấy. Bọn họ khóc là vì không
biết thứ gì đang đợi mình, có lẽ không vào được nhân đạo mà phải vào súc
sinh đạo làm heo chó cũng chưa biết chừng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.