HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 353

Con đường rực lửa được rải đầy cánh hoa bỉ ngạn, khi bước đi vang

lên tiếng *xào xạc*. Đây là con đường uốn theo hình cánh cung, trong bụi
cỏ hai bên ẩn giấu rất nhiều kiếm kích nên chỉ có thể đi lại trên thềm đá cực
hẹp. Chốc chốc lệnh chủ lại ngoái đầu dặn dò nương tử nhà mình phải cẩn
thận, “Tên Minh quân này keo kiệt quá đi, làm đường nhỏ xíu, chân to chút
là không đi được rồi.”

Băng qua cầu Nại Hà vốn không phải là con đường bằng phẳng, chẳng

lẽ còn phải sửa thành đại lộ thênh thang đủ để tám người khiêng kiệu đi à?

Vô Phương giục chàng mau lên cầu, vừa đặt một chân lên thì nhìn

thấy một lão già đeo tạp dề đang sắc nồi trà ở đầu cầu.

Cù Như *ồ* lên, “Thì ra Mạnh Bà là nam.”

Có lẽ do canh đã hết, đội ngũ xếp hàng lại dài thượt, mà người nào

qua cầu cũng phải uống một chén canh trà để quên hết chuyện cũ kiếp
trước, nếu cam tâm tình nguyện thì đương nhiên chờ một chút cũng chẳng
có vấn đề gì. Nhưng vị sắc trà lại bận mướt mồ hôi, vẫy quạt lá trong tay
đến nỗi hoa mắt, vừa vẫy vừa mắng: “Nồi nhỏ xíu rồi củi thiếu thốn, đưa ta
thêm hai cái lò thì sẽ chết hả! Lại còn đang mùa xếp hàng đông, cứ thế này
nữa ta bỏ việc mất…”

Đám người Trung Âm đều mang theo hàn khí, lại gần sẽ thấy cứ như ở

gần tảng băng vậy. Lệnh chủ nắm tay Vô Phương, dẫn theo một chim một
thằn lằn đi vòng qua. Mạnh Bà đang quạt khí thế, nhìn thấy bọn họ thì ngẩn
người, đến khi nhận ra liền ném phăng quạt trong tay, vội vàng chạy tới…

“Lệnh chủ!” Lão già vuốt sừng trên đầu, cười cực lẳng lơ, “Tiểu quỷ

làm ở nơi này đã sáu trăm năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy lệnh chủ
đến cầu Nại Hà chơi đấy. Sao hôm nay ngài lại tới đây?” Nhìn sang mỹ
nhân bên cạnh lệnh chủ, ông ta lập tức lộ vẻ mặt vỡ lẽ, “Ra là dẫn gia
quyến đến Phong Đô chơi một hôm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.