HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 392

mắng mỏ hành hung rồi, sao đi nữa thì đêm qua chắc chắn không bình yên.
Nhượng bộ cả nghìn bước, cuối cùng cũng có cơ hội đắc thủ, đúng ra phải
hưởng thụ đến rung chuyển giường chứ, sao rốt cuộc lại chẳng có gì xảy ra
vậy. Cậu ta và tiểu điểu ba chân nghe lén suốt cả canh giờ, nhưng trong
phòng họ lại rất yên tĩnh, ngay đến tiếng nói chuyện cũng không có. Vừa
rồi cuối cùng cũng có động tĩnh lại chẳng ngờ Yểm hậu mở cửa ra, sau đó
là hình ảnh lệnh chủ nằm dài trên đất, không biết là đang vật vã khóc lóc
hay bị đánh ngã đo đất rồi không dậy nổi nữa, Ly Khoan thấy mà không
nén được cơn đau lòng.

Vô Phương thở dài thườn thượt, tâm trạng hết sức tồi tệ. Cù Như lặng

lẽ giật ống tay áo nàng, nàng chỉ khẽ lắc đầu vì không biết nên giải thích
thế nào mới phải.

Phong Đô u ám hơn cả Phạn Hành Sát Thổ, nàng bước ra ngoài, trong

không khí có mùi lưu huỳnh hăng hăng, nghe nói là vì ngày nào trong
thành cũng phải khử độc cả. Đưa mắt nhìn xuống dưới, cuối con đường đá
quanh co có mỹ nhân trang phục lộng lẫy khoan thai bước đến.

Nàng ta chợt ngẩng đầu lên, trông thấy nàng thì nở nụ cười tươi rói,

“Lệnh chủ đã dậy chưa? Mười tám tầng địa ngục đã mở rồi, ta tới đón ngài
ấy cùng đi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.