HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 400

phàm mà đúng không? Người phàm nhát gan, không có khả năng tự vệ như
yêu quái, theo lý mà nói thì y vốn không nên vào Sát Thổ.”

Nói rõ ra thì đúng là có rất nhiều điểm vô lý, nàng cúi đầu đáp: “Y là

một nô lệ được ta cứu, lúc gặp ta thì bị trọng thương, ta tốn mất mấy ngày
mới cứu được y. Sau đó y vẫn luôn theo ta, ta vào Phạn Hành, y cũng đi
cùng.”

Minh quân gật đầu, “Một người phàm biến mất không thấy tăm hơi,

đúng là không tưởng tượng nổi.”

Chính vì không tưởng tượng nổi nên lúc tra cứu Sa Đọa Sinh Sách

càng phải cẩn thận. Có điều lượng thông tin quá lớn, sách này không chỉ
ghi lại chuyện kiếp sau kiếp trước mà còn có cả hình vẽ minh họa chân
dung cụ thể. Quyển sách nhìn mỏng lét nhưng lật ra rồi thì mãi không hết,
mỗi bông hoa mỗi khúc cây trên cõi đời đều được liệt vào đây, muốn tìm
một người thì chẳng khác gì mò kim đáy biển cả.

Tần Quảng vương lật tìm trong phần Trung Thổ hồi lâu, lẩm bẩm nói:

“Không rõ quê quán nên phải đối chiếu mấy trăm châu huyện, để tra hết thì
mất vài ba bữa là ít. Mang họ Diệp ở Trung Thổ có cả thảy tám nghìn bảy
trăm ba mươi ba người, tiểu vương đều đã xem qua rồi, không có ai tên là
Diệp Chấn Y cả. Có khi nào nhớ nhầm tên không?” Một ông lão vừa ngậm
tẩu thuốc lá vừa phì phèo khói mù. Vì hai tay không rảnh nên không thể đỡ
lấy ống tẩu, bị khói hun đến nước mắt tèm lem, sắp mở không lên luôn.

Vô Phương từ tốn lắc đầu, “Không nhầm tên đâu, trước đây khi làm

giấy tờ ở thành Thiên Cực y đã ký đúng ba chữ này.”

Minh quân không nhịn được hỏi: “Liệu có phải dùng tên giả không?

Chưa biết chừng tên thật của y không phải là Diệp Chấn Y, chứ sinh tử của
người trên cõi đời này đều nằm trong quyển sách này cả, không tìm được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.