HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 402

“Bế tắc thật rồi.” Minh quân sờ sờ gáy, “Tẩu phu nhân, nàng nhớ kỹ

lại đi, còn tin tức nào khác liên quan tới tiểu tử họ Diệp này không, ví dụ
như y bao nhiêu tuổi, đã từng sống ở đâu…”

Nghe hỏi Vô Phương chợt nhớ ra, “Năm Thái Cực thứ hai ở Trung

Thổ, ở trong thành Trường An có mèo yêu khổng lồ làm loạn, nên người tu
đạo ở trên núi Hạc Minh đều xuống núi hàng yêu… Y có nói, sư phụ của y
ở trên núi Hạc Minh, vốn là đệ tử tục gia.”

Tần Quảng vương vỗ đùi, “Vậy dễ tìm rồi, núi Hạc Minh là núi tiên

của đạo gia, đệ tử đông đảo nhưng đệ tử tục gia thì không nhiều. Năm Thái
Cực thứ hai…” Ông ta đặt tẩu thuốc sang một bên, lấy tay nhấp nước bọt
lật sách, nhanh chóng đọc lướt qua hàng chữ chi chít, “Nhập môn thì cần
đẩy lên trước mười năm, có rồi!”

Vô Phương vội đi sang nhìn, thấy có ghi chép về sự kiện Bành Tổ thu

đồ đệ, trong vòng năm mươi năm sau năm Thái Cực thứ hai chỉ thu nhận ba
đệ tử tục gia, tên của bọn họ là Ôn Chi Tồn, Huệ Tuyên Niên, Minh Huyền.

Minh quân chớp mắt, “Trong đó có ai tên là Diệp Chấn Y đâu?”

Lòng Vô Phương chùng xuống, như vậy Chấn Y đã lừa nàng, hoàn

toàn che giấy lai lịch của mình. Nàng nhờ Tần Quảng vương tra kỹ ba
người này, hai người trong đó có xuất xứ và gia đình ở châu nào huyện nào
đều được ghi chép lại. Mỗi người tên Minh Huyền thì chỉ viết nguyên quán
ở Lạc Dương, tên tắt là Phục Lân, không có chân dung họa, ngay đến sinh
vào năm nào cũng không có.

Ba người trố mắt nhìn nhau, rất hiếm khi thấy loại chuyện này. Hỏi vì

sao lại thế thì Tần Quảng vương nói: “Chỉ có một khả năng thôi, đó là số
mệnh kẻ này vẫn chưa được định, có lẽ đang đợi thời cơ, thành tiên hoặc
thành ma đều tự do vận mệnh của hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.