HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 412

Động tĩnh cũng đã đánh thức Cù Như, cô bé nhảy xuống khỏi xà nhà,

dụi mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Có kẻ ban đêm xông vào nhà ạ?”

Vô Phương lắc đầu, “Không phải, ta ngủ mê rồi nằm mơ… Ban đêm

hơi lạnh, sau này đừng mở cửa sổ ngủ nữa.” Vừa nói nàng vừa đưa tay gỡ
cành cây chống cửa xuống, đóng cửa sổ lại.

Chẳng thể nào ngủ tiếp nữa, nàng ngồi trước lư hương đến tận khi trời

hửng sáng, nghĩ về giấc mơ lúc trước thì lại thấy bất ổn. Nàng thật sự muốn
chạy trốn, Phạn Hành Sát Thổ này quá quái dị, ở lại đây lâu sẽ phát điên
mất. Nàng vuốt ve vòng kim cương, vì được đeo hằng năm nên chiếc vòng
này đã hấp thu thân nhiệt nàng, trở nên bóng loáng. Từ Phạn Hành Sát Thổ
đến thành Thiên Cực là cả một chặng đường hơn những mười nghìn do
tuần, song có pháp bảo này thì chỉ cần một cái chớp mắt là xong. Nàng tháo
vòng ra đặt trước bàn thấp, nhìn nó chằm chằm, nhưng nhìn mãi vẫn không
quyết định được.

Cù Như dẫn Phỉ Phỉ ra ngoài chạy một vòng trở vào, thấy nàng như

vậy thì dừng chân hỏi: “Sư phụ quyết định rồi à?”

Nàng cắn môi, hồi lâu vẫn chẳng đáp.

Cù Như ngồi xuống, vỗ vào mông Phỉ Phỉ ra hiệu bảo nó chạy vô nhà,

còn mình thì đứng tựa vào khung cửa, nói: “Không trả lời ngay tức là đang
do dự, trước kia sư phụ đâu có thế. Nếu đã không bỏ được thì đừng đi nữa,
dù gì em cảm thấy Phạn Hành rất tốt, ngoại trừ không thể mang chăn mền
ra phơi nắng thì cuộc sống cũng không ảnh hưởng mấy. Huống hồ em ở đây
thật sự như cá gặp nước, ở Yểm Đô có nhiều tượng nam đang chờ em đi
giải cứu thế mà, chưa bao giờ em thấy mình sống mà có giá trị như lúc này
cả. Sư phụ à, em cứu tượng nam, sư phụ cứu lệnh chủ, thầy trò chúng ta
cũng đang phổ độ chúng sinh, tích đức hành thiện đấy thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.