HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 411

thì nàng còn có thể yên tâm không lo, nhưng chàng không những không già
không xấu mà lại còn hết sức tươi trẻ, ngay cả nàng cũng thấy chẳng cầm
lòng được.

Haiz, đạo hạnh không đủ đúng là sẽ bị mỹ sắc mê hoặc.

Vô Phương cuộn tròn người lại như Phỉ Phỉ. Mây mù đêm bên ngoài

tràn vào nhà, nàng thiêm thiếp, có phần mệt mỏi.

Đang lúc mơ màng nàng chợt cảm giác sau lưng có ai đó, một vòng

tay ấm áp ôm nàng vào lòng. Nàng không vùng vẫy, tay đối phương men
xuống dọc theo khuỷu tay nàng, cầm tay nàng trong lòng bàn tay.

Là Bạch Chuẩn rồi, nhất định là chàng. Không biết bắt đầu tự bao giờ

mà nàng đã quen với những đụng chạm đầy ái muội của chàng, không mơn
trớn thì không phải phong cách của chàng. Nếu đang tỉnh nàng dĩ nhiên sẽ
không để chàng làm càn như thế, nhưng bây giờ đang ở trong mơ… là mơ
thì không cần so đo làm gì.

Chàng cũng hiền đấy chứ, không có hành vi kỳ quái nào, chỉ dùng

ngón tay khéo léo luồn qua luồn lại giữa ngón tay nàng, như gần như xa,
làm lòng người ngứa ngáy.

Nàng thở hắt ra, thấy mệt mỏi vô cùng tận, chợt có luồng khí lạnh thổi

qua tóc mai, rồi nàng nghe thấy một âm thanh gần trong gang tấc gọi một
tiếng ‘sư phụ’. Nhất thời đầu óc nàng chẳng xoay chuyển kịp, ai vậy? Là
Cù Như sao? Nhưng giọng không giống, chắc là nghe nhầm rồi. Lại thêm
một tiếng gọi nữa, lần này rõ ràng hơn, ngay trên đỉnh đầu, ở cạnh bên
tai… Nàng đột nhiên choàng tỉnh, chạy thẳng ra ngoài kiểm tra khắp nơi,
nhưng chốn sơn dã mênh mông, vốn không hề có một dấu chân người.

Quái lạ, Chấn Y mất tích lâu thế rồi mà đây là lần đầu nàng mơ thấy y.

Cảnh trong mơ còn rất vớ vẩn, không biết mình thế nào nữa, có lẽ tuy ngoài
miệng nói là từ bỏ nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.