HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 413

Vô Phương cắt ngang, “Yểm Đô có mười tới nghìn tượng nam, toàn

bộ đều chờ em đi giải cứu à, em không sợ ăn nhiều nuốt không trôi sao.”

Cù Như nhún vai, “Trước mắt em có thể cứu được mười tên. Sau khi

lệnh chủ và sư phụ động phòng, ngài ấy sẽ biết cách nặn tượng nữ, thế là số
tượng nam còn lại được cứu rồi.”

Vô Phương sợ cô bé trông thấy mình đỏ mặt nên vội vã đứng lên, cầm

ô đi ra ngoài.

Ở Sát Thổ không có mặt trời, nhưng gió sương mưa tuyết lại chẳng ít.

Trong thời tiết này, sơn tinh dã quái xong việc đều trốn tiệt, số còn lại ắt vì
không thể tu được thành hình người nên không trốn được. Nàng có thể lên
núi vòng vo một lúc, không chừng sẽ gặp được thảo dược thượng hạng gì
đó.

Mưa rất lớn, phả vào mặt kêu *lộp bộp*. Vô Phương bước ra khỏi sân,

dù hàng rào tre sơ sài chẳng có tác dụng gì mấy, nàng vẫn cẩn thận khóa
cổng sân mới xoay người lại nhìn con đường mòn quanh co trước cửa đến
trên sườn núi thông với phía núi rừng. Nàng đứng yên một lúc, nhớ lại thời
gian trước lệnh chủ vờ ngớ ngẩn biến hóa thành đủ dạng người tới hỏi
đường, lúc ấy thật sự vô cùng náo nhiệt…

Nàng khẽ cười, phát hiện chính mình cũng chẳng hiểu nổi, bản thân

trước kia là một người tâm địa sắt đá, không thể nào dính tới mấy trò trần
tục này. Ai ngờ cuộc sống không vướng bận đó lại không thể dài lâu, nàng
ngã xuống, rơi vào bùn lầy rồi. Đoạn đường tiếp theo đây phải đi thế nào,
quả thực khó cả đôi đường.

Nàng thở hắt thứ vướng mắc trong đáy lòng ra, vừa thở xong thì sau

lưng có một âm thanh vui vẻ vang lên: “Nương tử à, ta mặc đồ mới mới
đến gặp nàng đây. Nàng mau xem, rất đẹp đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.