HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 424

ấy?

Lệnh chủ rất tức giận, “Là tên khốn kiếp nào bôi nhọ ta?”

Hà thủ ô thoáng im lặng, “Tiểu yêu nghe tổ tiên nói, trước đây khi

lệnh chủ đại chiến với Long Điệt* đã bắt bắt thả thả hơn hai mươi lần, cuối
cùng khiến nó điên luôn. Nên tiểu yêu rất sợ, sợ lệnh chủ cũng hành hạ tiểu
yêu như thế, chẳng thà đào tiểu yêu lên luôn bây giờ.”

(*Chú thích của tác giả: Long Điệt là quán vật trong ‘Sơn Hải Kinh’,

trông giống chồn nhưng có chín đuôi, chín đầu, móng hổ, tiếng kêu như trẻ
sơ sinh, ăn thịt người.)

Vô Phương tường tỏ đầu đuôi, nhưng không cho rằng chàng có ý

muốn ngược đãi tù binh, chỉ là ham chơi quá, không cẩn thận gieo họa cho
con cáo chín đầu kia. Mà trong mắt số đông, một hành động tí teo cũng sẽ
bị phóng đại lên gấp vạn lần. Thế là lệnh chủ trở thành đại ma đầu trong
miệng họ, từ Minh quân tới yêu quái tuổi nhỏ, không ai là không kiêng dè
chàng.

Lệnh chủ buồn bực không thôi, Vô Phương cũng không biết phải an ủi

chàng thế nào. Lúc này mưa đã tạnh, nàng cất ô bỏ vào trong gùi chàng
đang đeo, “Đi thôi, không còn sớm nữa, nên về nấu cơm rồi.”

Dọc đường về lệnh chủ chẳng nói năng gì, có lẽ bị cây hà thủ ô đả

kích rồi. Vô Phương thấy chàng không vui bèn cười nói: “Dù sao ngài cũng
chẳng có danh tiếng tốt gì, xấu thêm tí nữa thì đã sao, tức giận làm gì chứ.”

Lệnh chủ lập tức nghĩ thông ngay, “Đúng nhỉ, ta chỉ cần đối tốt với

nương tử ta, người ngoài đánh giá ta thế nào cũng không sao.” Tâm trạng
chàng lại tốt lên, chạy đến trước mặt nàng, hỏi ngược lại: “Nương tử à,
chưa tới hai ngày nữa là sen đỏ trên Trung Âm Kính Hải sẽ nở, ta định nặn
một lứa tượng đất nữa để mở rộng thành trì, nàng cùng ta tới Kính Hải
được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.