HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 44

ngơ, không ngờ chuột mà lại có sức lớn tới vậy. Đám chuột đội một tấm
ván, trên tấm ván còn có người nằm, lướt qua như một tia chớp khiến heo
yêu phải lảo đảo.

Hễ bắt đầu nhận chẩn bệnh là Vô Phương cực kỳ bận rộn, vì nửa tháng

mới mở cửa một lần nên trước đình bia luôn tấp nập người bệnh. Nàng giỏi
chữa cho yêu, tinh thông các chứng bệnh của quỷ, ví dụ như bị chiếm dụng
thân xác một cách khó hiểu hay trên người tự dưng xuất hiện tình trạng lạ,
nàng đều có thể tìm ra manh mối.

Một hồ nữ bước vào phòng khám, thong thả thi lễ với nàng.

“Gần đây ta luôn thấy hoảng hốt không yên, tinh thần uể oải, ba ngày

trước ngã bệnh một trận, sau khi khỏe lại thì phát hiện có nổi thứ này.” Hồ
nữ ngồi trên ghế đệm, vén tay áo lên để lộ cổ tay trắng nõn như ngọc, “Mới
đầu cứ tưởng vô tình cào phải mà có, nhưng dù làm phép thế nào vẫn
không thể khiến nó biến mất. Ta lo có tà vật nhập vào cơ thể, thế nên mới
tìm đến cầu Diễm cô nương chẩn đoán cho.”

Vô Phương chỉ nhìn sơ qua rồi hỏi, “Gần đây cô nương có người thân

nào qua đời không.”

Hồ nữ ngẩn ra, cúi đầu nói: “Là mẹ ta, vừa tọa hóa* một tháng trước.

Lúc ấy ta không có ở cạnh bà, bây giờ nghĩ lại… thật sự hối hận không
thôi.”

(*Trong đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết, trong đây thì chỉ cái chết

theo hướng hoa mỹ.)

Ràng buộc giữa người thân với nhau là loại tình cảm không vụ lợi,

vượt trên cả sinh tử. Vô Phương không cha cũng không mẹ, có lúc rất hâm
mộ những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương sâu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.