HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 47

Nàng gật đầu, “Đã là ca thứ năm rồi… Nếu như vẫn là chứng bệnh ấy

thì có thể ta phải đến núi Cửu Âm một chuyến.”

Nguyên nhân và triệu chứng bệnh không rõ, điều này chính là sự

khiêu chiến cực lớn đối với Vô Phương. Nàng hành nghề y ở Sát Thổ đã
nhiều năm, đến nay vẫn chưa từng có bệnh nhân nào chết ở trước mặt nàng,
thế nhưng gần đây lại liên tục xảy ra loại chuyện này, quả thực đã bôi xấu
danh tiếng của nàng. Chẳng biết có phải do đa nghi hay không mà nàng
luôn cảm thấy có người âm thầm thúc đẩy mọi chuyện, hoặc có lẽ mục đích
thực sự của đối phương chính là muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Người bên ngoài ngồi kiệu tiến vào kết giới, Vô Phương đã đứng

ngoài cửa chờ sẵn. Không đợi nữ nhân kia lên tiếng, nàng đã đưa tay bắt
mạch trước, quả nhiên không ngoài dự đoán, lại là một cái xác bỏ đi.

Cù Như nhìn nữ nhân kia đăm đăm, trong cỗ kiệu đan xen ánh sáng,

nàng ta ngồi dậy, trên gương mặt kiều diễm hiện vẻ tiều tụy xơ xác. Cô bé
chợt lên tiếng hỏi: “Các người đến từ Cửu Âm sao?”

Nữ nhân kia ngẩn ra, “Không phải, chúng ta đến từ núi Hành Thạch,

có điều cũng không xa Cửu Âm lắm… Xin linh y nhìn xem, liệu chàng có
còn cứu được nữa không?”

Vô Phương không trả lời mà hỏi thẳng xuất xứ của người bệnh, “Cô

nương ở cùng y lâu chưa, có phải tròn ba tháng không?”

Câu hỏi này liên quan đến chuyện riêng tư, hiển nhiên đối phương

không muốn trả lời, chỉ ậm ừ cho qua. Tận khi Vô Phương tuyên bố không
tiếp khách thì nàng ta mới nói thật: “Quả đúng là tròn ba tháng. Còn xuất
xứ của chàng thì ta không tiện cho linh y biết, tóm lại hai người bọn ta là
lưỡng tình tương duyệt, không giống mấy kẻ phóng túng chụp giật kia.”

Xem ra lân cận núi Cửu Âm có không ít nữ yêu bắt cóc nam giới về

làm tình nhân, Vô Phương quay lại nhìn người trong kiệu, “Cô nương nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.