HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 492

song trong mắt lệnh chủ, nguyên hình của chàng vẫn càn quét được cả đồng
tộc và các tộc khác.

(*Bản tôn: chân thân tôn quý.)

Vô Phương buồn rầu đưa một tay chống cằm, dựa mình lên cánh hoa,

“Sống và chết chỉ cách nhau một con đường, cuộc đời của những người
Trung Âm kia phải đến đây mới tính là hồi kết, còn cuộc sống của đám
tượng đất lại bắt đầu từ đây.”

Lệnh chủ cười cười, “Nương tử nói chuyện nghe giống đang giảng đạo

quá à, hôm nay chúng ta đừng nói tới người Trung Âm, chỉ nói về tượng
đất thôi. Ta bắt đầu nặn tượng nữ đây, sau khi xén bớt kích cỡ thì cũng chỉ
có thể dựa theo dáng vẻ của nàng để nặn đại khái thôi đấy.”

Nàng tỏ vẻ không hiểu, “Vì sao?”

Sóng mắt chàng lướt qua má nàng như dòng nước chảy, “Vì nàng quá

đẹp, ta sợ tay nghề mình không giỏi, nặn không bằng được một phần trăm
triệu của nàng.”

Vô Phương kinh ngạc, lệnh chủ đúng là càng lúc càng biết ăn nói. Phái

nữ đúng là vẫn thích nghe mấy câu như thế, nàng cúi đầu, một quầng màu
hồng nhạt dần lan rộng trên dái tai nàng, trông hết sức đáng yêu.

Lệnh chủ chẳng nhịn nổi nữa, chàng xoa hai tay nói: “Cảnh đêm đẹp

thế này, nương tử à, chúng ta cùng cảm nhận nhé…”

Nàng ngẩng đầu lên, “Cảm nhận cái gì?”

Nhìn vào đôi mắt trong suốt ấy, lệnh chủ bỗng không nói ra được ý

muốn thật sự. Chàng do dự lựa lời: “Ừm… vì để nặn tượng nữ được chính
xác, ta cần phải làm nóng tay trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.